Chạm để tắt
Chạm để tắt

Song tử thay thế - 7

Cập nhật lúc: 2024-08-02 23:10:37
Lượt xem: 209

Tôi hất tay Kỷ Diệu ra: “Anh biết là tin tức có giá trị như thế nào mà, nội dung giống nhau đã được đưa tin ở một nơi khác, thì nó mất đi giá trị ban đầu rồi.”

Kỷ Diệu cười khẩy: “Ý của em là bây giờ tôi không còn hữu dụng nữa à?”

“Anh muốn nghĩ sao cũng được.”

Đêm đó, xe của Kỷ Diệu luôn đậu ở dưới lầu nhà tôi.

Cũng giống như lần trước.

Mọi người đều cho rằng tôi theo đuổi Kỷ Diệu như một con chó.

Nhưng ai biết được mỗi lần tôi quyết định từ bỏ.

Người hối hận đầu tiên là Kỷ Diệu.

Chỉ là bây giờ Kỷ Diệu lại đeo theo tôi như xương chó vậy.

Tôi không muốn ăn.

Đúng như dự đoán trước đó.

Bài phỏng vấn của Bạch Nham vừa đăng lên mạng, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

“Cứu mạng vơi, tay đua này thật sự rất đẹp trai.”

“Phim phản ánh hiện thực, các chị em để tôi đi bước đầu tiên nhé.”

“Wow, tôi đã kiểm tra thông tin và thành tích của Bạch Nham thực sự tuyệt vời.”

Nhờ Bạch Nham sự chú ý của công chúng dành cho chương trình của chúng tôi ngày càng tăng.

Nhiều hơn so với dự kiến ban đầu.

Thậm chí các nhãn hàng quảng cáo bắt đầu tìm chúng tôi để thảo luận về vấn đề hợp tác.

So sánh thì buổi phỏng vấn của Kỷ Diệu có chút bình thường.

Giới trẻ không hứng thú với những doanh nhân thành đạt.

Ngoài ra, Mạc Thư Nghiên rất muốn thể hiện kỹ năng của mình, vì vậy toàn bộ chương trình đều nhằm mục đích thể hiện.

Vì vậy, sau khi kết thúc tập đầu tiên rating không hề lý tưởng.

Bạch Nham yêu cầu tôi phần thưởng.

“Tôi có thể mời anh ăn cơm.”

Nhờ Bạch Nham mà tiền thưởng của tôi cũng tăng lên rất nhiều.

“Không chân thành, chúng ta không phải mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm sao.”

“Vậy anh muốn cái gì?”

“Tôi muốn cô thực hiện nguyện vọng của tôi.”

Đầu của tôi lại suy nghĩ mấy cái không phù hợp, Bạch Nham xuất hiện trong áo choàng tắm.

Và giấc mơ lộn xộn mà tôi đã mơ đêm hôm đó.

Mặt dần nóng lên.

Bạch Nham thấy tôi như vậy liền đưa tay nhéo mặt tôi.

“Cô đang nghĩ cái gì vậy, tôi muốn để cô xem trận đua xe của tôi. Tháng 7 năm nay, ở Thượng Hải.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-tu-thay-the/7.html.]

“Nhưng.....cô muốn chuyện đó, nếu cô muốn chuyện đó thì tối nay tôi có thể thõa mãn cô.”

“Anh đang nói cái gì vậy, tôi tôi tôi nghĩ về cuộc đua của anh thôi.”

Tôi che đôi má đỏ bừng của tôi: “Tháng 7, tôi nhớ rồi.”

Mấy ngày sau, giám đốc bất ngờ kêu tôi đi ăn với ông ấy.

“Chương trình này của mọi người làm rất tốt, lần này có mấy cái bữa tiệc của các nền tảng, cô đi với tôi, cũng giới thiệu cô quen biết nhiều người.”

Những cuộc tụ họp nội bộ này diễn ra hàng năm.

Các nền tảng trao đổi kinh nghiệm với nhau.

Chỉ là tôi không ngờ lần này lại đến lượt tôi.

Tuy nhiên ngày hôm đó tôi mới phát hiện ra, ngoại trừ những tên tuổi quen thuộc trong ngành.

Mạc Thư Nghiên và Kỷ Diệu cũng ở đó.

Kỷ Diệu có vẻ không mấy ngạc nhiên khi tôi xuất hiện ở đó.

Đôi mắt anh ta tập trung vào tôi từ lúc tôi bước vào.

Ngược lại, Mạc Thư Nghiên không thể kiềm chế sắc mặt khi nhìn thấy tôi.

Cũng đúng.

Chương trình của cô ta chỉ phát sóng được 3 tập, bị hủy bỏ vì rating kém.

Kỷ Diệu thật khó có thể giúp cô ta đứng lên.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Bữa tiệc tối nay hoàn toàn khác với buổi trao đổi kinh nghiệm mà tôi nghĩ đến lúc đầu.

Nửa sau của trò chơi là các ông chủ lớn đều cố gắng nịnh nọt Kỷ Diệu.

Dù sao Kỷ Diệu cũng là tư bản, không ai muốn đắc tội với anh ta.

Khi sắp kết thúc.

Mạc Thư Nghiên đột nhiên lên tiếng.

“Tề Ánh sao lại không nói chuyện?”

Rồi cười với mọi người: “Bọn học đều biết tôi và Kỷ Diệu là bạn học cũ, nhưng không biết Tề Ánh cũng học cùng lớp với chúng tôi.”

“Tề Ánh, tôi nghĩ lần này cô phải mời Kỷ Diệu một ly.”

“Lúc cô học trung học, không phải do Kỷ Diệu ra tiền giúp đỡ sao? Không thì người mẹ sát nhân của cô, làm sao có thể học cùng chúng tôi.”

“Ồ, tôi quên mất, năm 3 cao trung, cô ăn ắp bị giáo viên phát hiện, sắp bị đuổi học là Kỷ tổng đã giúp cô.”

“Nếu không, cô không có cơ hội học đại học và làm người dẫn chương trình đâu.”

Mọi người còn giễu cợt khi biết tin tôi học chung với bọn họ, đột nhiên dừng lại.

Sau đó tất cả đều nhìn tôi.

“Vâng, tôi muốn mời Kỷ tổng một ly, cảm ơn sự tài trợ hào phóng của anh.”

Tôi mỉm cười đứng dậy, cầm ly lên uống một ngụm.

Vị cay đi thẳng vào cổ họng.

“Xin lỗi, tôi muốn đi nhà vệ sinh.”

Loading...