Chạm để tắt
Chạm để tắt

Song tử thay thế - 12

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:05:56
Lượt xem: 171

“Bởi vì tôi thích em.”

“Bởi vì em theo đuổi, tỏ tình hoàn toàn là một người khác, em muốn tôi nói với em như thế nào đây?”

Kỷ Diệu kéo tôi.

“Bạch Nham không có ý gì tốt cả, khi mẹ tôi qua đời, nó tìm thấy tấm hình của em trong cặp của tôi, nó sớm biết tôi có tình cảm với em. Sau đó nó bí mật đi theo tôi về Trung Quốc, giả làm tôi để tiếp cận em, chỉ để trả thù tôi.”

“Bây giờ nó ở bên em đều là trả thù tôi.”

“Tề Ánh, chúng ta bắt đầu lại nhé, lần này đổi lại anh theo đuổi em nhé?”

Nghe đến đây, tôi có chút buồn cười.

“Anh đang phung phí tình yêu của tôi, xáo trộn ký ức của tôi. Anh nghĩ chúng ta có thể bắt đầu lại sao?”

Nói xong tôi muốn bỏ đi nhưng Bạch Nham đã đuổi theo.

Bị tôi đưa tay cản lại.

“Cả đêm em không ngủ, lượng thông tin em nhận được bây giờ quá lớn.”

“Anh cho em một chút thời gian để, để em bình tĩnh lại..........”

Sau vài ngày, mức độ phổ biến của các bài đăng của tôi trên mạng tiếp tục tăng.

Thậm chí mọi người đối với cuộc thảo luận về bạo lực gia đình và học đường đã lấn áp sự việc của bản thân tôi.

Cũng có nhiều người đồng cảm hơn với những gì tôi từng trải khi trưởng thành.

Chuyển thành fan và bắt đầu theo dõi tôi.

Và Mạc Thư Nghiên đã hứng chịu phản ứng dữ dội của dư luận.

Vụ bắt nạt của cô ta đã gây ra một sự phẫn nộ tập thể.

Lần này không có sự giúp đỡ của Kỷ Diệu.

Cô ta bị sa thải khỏi đài truyền hình.

Nửa tháng sau, Kỷ Diệu đến nơi tôi làm việc tìm tôi.

“Tôi và cha của Mạc Thư Nghiên đã chấm dứt hợp tác, tôi cũng sẽ không bao giờ liên lạc với gia đình họ nữa.”

“Ừ.”

“Tề Ánh, chúng ta.....thực sự không thể bắt đầu lại sao?”

Thật nực cười.

7 năm.

Anh ta có rất nhiều cơ hội để ở bên tôi.

Nhưng toàn bộ đều bị anh ta lãng phí rồi.

Bây giờ tôi bỏ cuộc, thì anh ta lại đến tỏ tình.

Đôi mắt Kỷ Diệu trở nên đỏ hoe.

“Tề Ánh anh thực sự thích em từ lần gặp đầu tiên.”

“Năm 2 trung học, tôi căn bản không biết khi em chủ động tìm tôi, tôi đã lo lắng rất nhiều.”

“Nhưng khi nghe em nói em ở bên cạnh tôi suốt mùa hè, tôi cảm thấy tuyệt vọng rất nhiều.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-tu-thay-the/12.html.]

“Lúc đó tôi nhận ra em đang nói đến em trai tôi.”

“Tôi thừa nhận rằng tôi không dám nói sự thật cho em biết,nhưng tôi lại chán ghét sự thật.”

“Tôi không thể chấp nhận được tất cả những gì em thích đối với tôi là vì một người khác, và tôi chỉ là người thay thế.”

“Thậm chí có một câu hỏi tôi luôn muốn hỏi em, trong mấy năm chúng ta quen nhau, em có bao giờ quên đi mùa hè đó và thích con người thật của tôi không?”

“Bây giờ hỏi câu này có ý nghĩa gì không?”

“Nếu không có anh, thì bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau rồi.”

“Nếu không có anh ấy tôi đã c.h.ế.t từ lâu rồi.”

Chết giữa mùa hè năm đó.

Vài ngày nữa là trận đấu của Bạch Nham.

Trong khoảng thời gian này tôi không liên hệ với Bạch Nham.

Nhưng tin nhắn của anh chàng này vẫn chưa dừng lại.

“Xin lỗi, anh sai rồi!”

“Anh thề là anh muốn thành thật, chỉ là không tìm thấy cơ hội thích hợp.”

“Anh phải làm gì để em có thể tha thứ cho anh?”

Cái cuối cùng được gửi hôm nay.

Phía trên là biểu cảm của chú mèo con đang cúi đầu thừa nhận lỗi lầm của mình.

“Em sẽ đến trận đấu ở Thượng Hải chứ?”

Nói thật, tôi vẫn còn giận Bạch Nham vì đã che giấu.

Chỉ là thời gian là một thứ rất kỳ diệu.

Gần đây tôi nhớ đến những cái tốt của Bạch Nham.

Anh ta chú ý đến sở thích của tôi.

Quan tâm đến khẩu vị của tôi.

Hiểu mọi thứ về tôi.

Thậm chí, anh ta và Kỷ Diệu một chút cũng không giống nhau.

Nhưng tại sao tôi lại ngu ngốc đến mức không nhận ra sự khác biệt đó chứ.

Đến ngày thi đấu, tôi vẫn lên máy bay đi Thượng Hải.

Trước khi tắt điện thoại, tôi gửi tin nhắn cho Bạch Nham.

“Trở về với tư cách là nhà vô địch, em sẽ tha thứ cho anh.”

Máy bay cất cánh.

Khung cảnh xung quanh dần trở nên nhỏ bé hơn.

Làm tôi nhớ đến cái đêm Bạch Nham đưa tôi lên đài quan sát.

Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.

Thời tiết trong lành.

Biển xanh trời xanh.

Mọi thứ đều tốt đẹp.

Loading...