Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 82

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:19
Lượt xem: 186

“Cha nương ở đâu rồi?” Sở Ngọc bắt lấy một cánh tay khác của hắn: “Cha có bị sao không? Nương có bị thương không?”

Sở Mộc rút cánh tay ra, xoa cái đầu nhỏ của đường đệ: “Không sao cả.” Hắn đứng dậy nói: “Người dám đả thương bọn họ còn chưa được sinh ra đâu.”

Nhưng mà, Sở Tu Viễn không cho rằng như vậy, chỉ bởi vì lần này tất cả tới đây đều là cao thủ. Biết được chủ viện có hai người, trái tim Sở Tu Viễn suýt nữa co lại thành một cục, khẽ đụng bả vai Lâm Hàn rồi hỏi: “Có bị thương không?”

“Bọn họ ở ngoài sáng ta ở trong tối, còn chưa kịp đả thương ta thì đã bị ta đánh luôn rồi.” Lâm Hàn nói xong nhìn trái nhìn phải, xung quanh trống rỗng, ngoại trừ cây ăn quả không còn gì khác: “Xích Tiêu bọn họ ở đâu?”

“Phu nhân? Là phu nhân phải không?”

Lâm Hàn xoay người, Sở Tu Viễn nhìn về phía bắc.

“Ở nơi đó thì phải?” Bọn họ lúc này đang ở gần cây vải thiều, phía bắc là tiểu viện của Sở Dương và Sở Mộc, Lâm Hàn hỏi ra miệng liền ý thức được thanh âm từ đâu truyền đến, lập tức kinh ngạc há to miệng: “Bọn họ —— biết Sở Mộc ở đó?”

Sở Tu Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y Lâm Hàn: “Nói cho đúng thì bọn họ biết chuyện trước kia.” Còn đêm nay Sở Mộc cũng không nghỉ ngơi ở đó mà là đi Hầu phủ cách vách.

Hàn Mặc Dương vội vàng đuổi theo: “Ý của tướng quân là trong phủ có người của bọn họ à?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nhìn Lâm Hàn, muốn nghe ý kiến của nàng.

“Chúng ta đi qua xem một chút.” Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Trong phủ bị ta quét qua một lần rồi, người còn lại cũng không nhiều lắm, muốn điều tra thì chỉ cần một canh giờ là có thể tra ra, không vội.”

Còn chưa đến giờ Dần, cửa thành đóng chặt, người nọ cho dù muốn chạy cũng trốn không thoát —— trên đường đều là nha dịch tuần tra. Sở Tu Viễn cũng không vội, liền lôi kéo Lâm Hàn đi về phía tiểu viện của Sở Mộc.

Tuy nhiên, hai phu thê vừa bước vào đã bị giật mình, trong mảnh sân nho nhỏ tập hợp tất cả mọi người, hoặc nằm hoặc ngồi hoặc đứng.

Sở Tu Viễn vội vàng buông Lâm Hàn chạy tới, nhìn thấy người ngồi trên mặt đất là Thẩm Xích Tiêu: “Bị thương à?”

“Bị thương đến cánh tay.” Thẩm Xích Tiêu nói xong liền đau đớn hít sâu một hơi.

Sở Tu Viễn vội vàng đỡ hắn dậy: “Mặc Dương, đi tìm đại phu, Thuần Quân đem người trói lại, ta cùng phu nhân đi chủ viện chờ các ngươi.” Sở Tu Viễn giao Thẩm Xích Tiêu cho Dương Thanh Sương xong liền cùng Lâm Hàn đi ra ngoài.

Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Gấp như vậy làm cái gì?”

“Thẩm vấn.” Sở Tu Viễn lo lắng nàng không hiểu: “Nhiều người như vậy mà không ai uống thuốc độc tự sát, chứng tỏ không phải tử sĩ. Mà không phải tử sĩ liền không có khả năng bền chắc như một khối sắt thép. Thừa dịp bọn họ còn chưa tới một chỗ, nàng thẩm vấn trong viện, mấy người phía đông kia ta đến thẩm vấn.”

Lâm Hàn: “Được.”

“Nương!”

Sở Dương cùng Sở Ngọc chạy ra.

Bước chân Lâm Hàn dừng một chút, theo tiếng nhìn thấy hai hài tử: “Sao hai đứa lại chạy ra đây rồi?”

“Mộc ca bảo chúng con đi ra.” Hai huynh đệ đồng thời chỉ về phía sau.

Sở Mộc không dám để Đại Bảo Bảo ở lại một mình trong phòng, sợ trên nóc nhà xà nhà vẫn có người nấp ở đó, liền ôm cả tiểu hài tử đi ra: “Không sao cả, có ta nhìn đây rồi.”

Lâm Hàn: “Đã kiểm tra sương phòng chưa?”

Sở Mộc gật đầu: “Còn phòng ngủ của ngài và thúc phụ, còn có thư phòng nữa là chưa kiểm tra.”

Lâm Hàn đang định nói để nàng qua đó mở cửa ra xem thử, lão Hà mang theo gia đinh tới, Hồng Lăng cũng ở trong đó. Lâm Hàn nhìn thấy nàng ấy liền nói: “Hồng Lăng, dẫn người đến phòng ngủ xem một chút. Hà An đi thư phòng.” Nàng chỉ vào hai người gia đinh kia: “Đưa bọn họ đến đông sương phòng, ta có chuyện muốn hỏi.”

“A, Hồng Ngẫu, thất thần làm gì đấy? Đi thôi.” Hồng Lăng kéo người bên cạnh.

Lâm Hàn theo bản năng nhìn qua, dưới ánh đèn sắc mặt Hồng Ngẫu trắng bệch, trắng giống như quỷ. Đáy lòng Lâm Hàn có dự cảm không tốt, nhưng nàng không tin, liền bảo gia đinh mang người đến đông sương phòng.

Lâm Hàn tìm một cái ghế con sạch sẽ ngồi xuống, người bị nàng một kiếm c.h.é.m nửa cánh tay còn cứng đầu cứng cổ nói: “Chúng ta chẳng biết gì cả, ngươi có hỏi cũng vô ích thôi.”

“Các ngươi không biết, nhưng ta biết.” Lâm Hàn nhìn ra ngoài cửa, không có ai tới: “Hàn vương phái các ngươi tới à?”

Hai người như chưa từng nghe thấy, mí mắt cũng không nhúc nhích một chút.

Lâm Hàn không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ Hàn vương không ra mặt.

“Ngô thái úy?” Lâm Hàn không cho hai người cơ hội thở dốc: “Là Hồng Ngẫu dẫn các ngươi vào.”

Bốn gã gia đinh đồng thời quay về phía Lâm Hàn, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, nhưng cũng không thể làm cho Lâm Hàn phân tâm. Lâm Hàn liếc mắt nhìn chằm chằm hai người, miệng hai người giật giật một chút rồi nhanh chóng khôi phục lại như cũ, nhưng vẫn bị Lâm Hàn bắt được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-82.html.]

Lâm Hàn lập tức cảm thấy lòng nghẹn đến hoảng hốt, nói khổ sở thì cũng không hoàn toàn là khổ sở, nói thất vọng cũng không hoàn toàn là thất vọng, trong lòng phức tạp cảm xúc đan xen cực kỳ không thoải mái.

Không khí xung quanh dần dần ngưng đọng lại.

Qua hồi lâu, mấy vị gia đinh trước tiên không chịu nổi, liếc mắt nhìn nhau một cái, vị cách Lâm Hàn gần nhất thử mở miệng: “Phu nhân, ngài —— tiểu nhân đi gọi tướng quân nhé?”

Lâm Hàn sững sờ một chút.

“Phu nhân!”

Mấy tên gia đinh đồng thanh nói: “Ngài không sao chứ?”

Lâm Hàn ngẩng đầu, đối mặt với mấy đôi mắt ân cần quan tâm, đáy lòng bỗng nhiên thấy xúc động, không khỏi nở nụ cười. Thật sự nàng sống những ngày an lành quá lâu nên trái tim cũng sa đọa theo rồi. Chẳng qua chỉ là một nha hoàn chỉ mới quen biết không bao lâu thôi mà, kiếp trước bị cha mẹ bỏ rơi nàng vẫn sống như thường cả mấy chục năm đấy thôi.

“Nói với tướng quân ta thẩm vấn được rồi.” Lâm Hàn đứng dậy nói.

Gia đinh cách cửa gần nhất lập tức chạy ra ngoài, có lẽ là sợ chậm một chút thì nàng sẽ đổi ý.

Một lát sau, Sở Tu Viễn đi vào, phía sau còn đi theo một lớn hai nhỏ, chính là Sở Mộc đang ôm Sở Bạch Bạch cùng với Sở Dương và Sở Ngọc.

Lâm Hàn nhíu mày: “Sao mấy đứa lại tới đây?” Nàng vội vàng đứng dậy ngăn cản tầm mắt của hai hài tử, trừng mắt nhìn Sở Mộc một cái, tại sao ngươi lại mang bọn chúng tới đây hả?”

“Bọn chúng lo lắng cho ngài.” Bảo Bảo đang ngáy o o trong lòng Sở Mộc, hắn chỉ còn một tay cũng không ngăn được hai đệ đệ.

Lâm Hàn đưa tay tiếp nhận Đại Bảo Bảo.

Tiểu Hầu gia xoay người, một tay một đưa, kéo hai đệ đệ ra ngoài.

“Buông ta ra, Mộc ca.” Sở Dương theo bản năng giãy dụa.

Sở Tu Viễn cao giọng nói: “Trở về phòng đi.”

Hai huynh đệ trong nháy mắt trở nên thành thật, ngoan ngoãn đi theo đường huynh về phòng ngủ ở tây sương phòng.

Sở Tu Viễn xoay người hỏi: “Ai thế?”

“Ngô thái úy, Hồng Ngẫu.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn: “Nàng nói ai?”

Lâm Hàn thấy hắn rất kinh ngạc, phảng phất như nghe lầm, không khỏi thở dài.

Một tiếng thở dài, để cho Sở Tu Viễn biết lỗ tai hắn vẫn còn tốt, thế nhưng mà làm sao có thể như vậy được chứ.

Lâm Hàn đối đãi với nô bộc trong phủ cực kỳ tốt, mỗi mùa hai bộ xiêm y, rau xanh trồng ở hậu viện muốn ăn cứ ăn, trái cây có dư cũng thưởng cho bọn họ, thế cho nên Hoàng đế bệ hạ không chỉ một lần trêu ghẹo, nô bộc trong phủ hắn so với người nhà giàu nhỏ trong thành còn thoải mái hơn —— không cần vì sinh kế bôn ba.

Sở Tu Viễn nhíu mày, chẳng lẽ bởi vì quá tốt, để cho bọn họ quên hết tất cả.

“Phu nhân định xử trí như thế nào?” Sở Tu Viễn hỏi.

Một đạo sét đánh chết.

Nhưng kiếp này không phải mạt thế, Lâm Hàn cũng không muốn làm bẩn tay mình: “Trước kia xử trí như thế nào?”

“Giống như bọn họ, giao cho Đình úy.” Sở Tu Viễn liếc mắt nhìn hai người còn đang chảy máu.

Vẻ mặt hai người kia đại biến, trên mặt rốt cục có chút sợ hãi.

Lâm Hàn thấy thế trong lòng sinh ra chút nghi hoặc: “Các ngươi không nghĩ tới sẽ thất bại à?”

“Có mười bốn người bị chúng ta bắt lại, có lẽ càng nhiều hơn, mỗi người đều là cao thủ cả. Cho dù có biết nàng biết võ công nhưng trong mắt bọn họ chúng ta cũng rất khó lấy một địch năm.” Sở Tu Viễn nói chuyện nhìn về phía hai người: “Sao mà thất bại cho được.”

Lâm Hàn nhíu mày: “Bọn họ không biết trong phủ chúng ta có cấm vệ trong cung à?”

“Có người dẫn đường, chờ Xích Tiêu bọn họ chạy tới, ta và ngươi đã c.h.ế.t lâu rồi.” Sở Tu Viễn lại liếc mắt nhìn hai người kia một cái: “Ta không đoán sai chứ?”

Người suýt nữa bị Lâm Hàn một cước đánh ngất đi cắn răng, vẻ mặt không cam lòng: “Còn không phải là do các ngươi tốt số, đang chuẩn bị động thủ thì tự nhiên bị sét đánh, đánh thức tất cả mọi người.”

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn.

Trong mắt Lâm Hàn lộ ra vẻ đắc ý: “Vận khí cũng là một phần thực lực, ngươi đã từng nghe nói chưa? Ngươi cho rằng chỉ có sấm sét, kì thực lúc các ngươi vừa mới trèo lên nóc nhà, đại tướng quân đã tỉnh rồi. Cho dù không có sấm sét, cho dù các ngươi hai mặt giáp công, cũng tất thua không thể nghi ngờ. Huống chi các ngươi nhận được tin tức sai rồi, Sở Mộc đêm nay không ở bên này. Đồng bạn các ngươi vồ hụt rồi.”

Loading...