Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 81

Cập nhật lúc: 2024-08-13 17:20:16
Lượt xem: 196

Lâm Hàn vừa nghe đến hài tử, đành phải buông tay: “Chàng qua đó đi, ta ở bên này xem tình hình, nếu không có ai thì hai chúng ta cùng ra ngoài.”

Sở Tu Viễn đi tới cửa sổ phía đông, Lâm Hàn nhanh chóng kích phát dị năng hệ lôi, đi đến cửa sổ phía tây xuất chiêu, chỉ nghe một tiếng bùm, Sở Tu Viễn dừng lại, Lâm Hàn nghe được từng đợt âm thanh hỗn loạn.

Có người nói trời mưa, có người hỏi cửa sổ đã đóng chưa.

Lâm Hàn cẩn thận nghe một chút thì phát hiện người hỏi trời mưa chính là nha hoàn trong phòng mấy hài tử, chứng tỏ các nàng ấy vẫn còn sống, những người tới đây còn chưa vào được tới đó. Người hỏi cửa sổ chính là mấy gia đinh cạnh nhĩ phòng. Sau đó không còn nghe động tĩnh gì khác.

Lâm Hàn quay đầu nhìn Sở Tu Viễn, thấy hắn đang ghé người vào cửa sổ, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, Lâm Hàn trầm ngâm một lát, phóng một tia sét ra bên ngoài theo hướng Sở Tu Viễn đang nhìn, lôi điện phát ra âm thanh, cũng chiếu sáng cả sân viện, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn đồng thời nhìn thấy trên nóc nhà có hai thứ gì đó nhô lên, tròn tròn giống như đầu người.

Lâm Hàn và Sở Tu Viễn đưa mắt nhìn nhau, trong đêm tối đen mù mịt khó mà nhìn rõ, lại đồng thời đẩy ra cửa sổ nhảy ra ngoài rồi nhanh chóng khép cửa lại, một người chạy về hướng phòng mấy hài tử, một người chạy về phía đông tiểu viện —— tìm cấm vệ gác đêm.

Lâm Hàn dính sát vào vách tường, chuyển qua sương phòng.

“Ai?”

Nha hoàn sắp đi vào giấc ngủ đột nhiên ngồi dậy.

Lâm Hàn bước qua bịt miệng nàng ấy: “Là ta.”

Một nha hoàn khác đã giơ gối lên muốn đập xuống, lại nghe được âm thanh quen thuộc: “Phu ——”

Lâm Hàn dùng kiếm chặn miệng nàng ấy: “Có phải là Lục Liễu không?” Nàng nhỏ giọng hỏi: “Đúng thì gật đầu.”

Bóng đen gật đầu liên tục.

Lâm Hàn buông ra: “Đừng lên tiếng, có người. Ta đi ôm Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo qua đây, các ngươi ôm chúng nó trốn sau tủ y phục.” Vừa nói vừa đi vào nội gian, bế Đại Bảo Bảo nằm gần cửa nhất đưa cho Lục Liễu.

Sau đó cũng ôm Sở Dương và Sở Ngọc qua, Lan Hoa đã dời ngăn tủ đi, trải chiếu trúc lên mặt đất.

“Bất luận nhìn thấy cái gì cũng đừng lên tiếng.” Lâm Hàn dặn dò một câu rồi đi ra ngoài.

“Phu nhân ——”

Lâm Hàn dừng lại, lấy gối đầu đưa cho hai nàng ấy: “Nếu bị phát hiện thì dùng cái này đập, lớn tiếng kêu cứu.”

“… Phu nhân cẩn thận.”

Lâm Hàn ừ một tiếng, kéo cửa ra, lập tức nghe được tiếng binh khí va chạm vào nhau, lập tức biết được Sở Tu Viễn đã tìm được cấm vệ. Nếu không thì hắn không thể nào lấy kiếm được.

Lại cẩn thận nghe ngóng một hồi, Lâm Hàn chuyển tay tới trước ngực, ở chỗ đánh nhau xuất hiện một tia sét, ánh sáng chiếu rọi phân nửa phủ Tướng quân, tiếng sấm vang lên, Lâm Hàn nghe được âm thanh thứ gì đó rơi xuống đất.

Lâm Hàn nhân cơ hội ra ngoài cửa, lại đánh thêm một tia sét tới chỗ đang đánh nhau, cửa nhĩ phòng bật mở, gia đinh chạy ra: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Chỗ nhô ra trên nóc nhà biến thành một người, nhanh chóng nhảy xuống chạy thẳng tới chỗ gia đinh.

Lâm Hàn rút kiếm, chạy sang đó ngăn lại, nhấc chân đá người bay đến tường đông chỗ nhà xí, một tiếng rầm vang lên, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một người.

Lâm Hàn vung kiếm, giải quyết người đó rồi nói: “Đốt đèn, coi chừng bọn họ, ta đi giúp tướng quân.”

Gia đinh đang ngơ ngẩn lập tức tỉnh táo lại, xoay người chạy vào trong phòng.

Lâm Hàn phát hiện người bị nàng đá ngã đang giãy dụa muốn đứng lên bèn qua đó dẫm mạnh một cái, một tiếng kêu thê thảm vang lên, Lâm Hàn cười lạnh, ung dung bước qua sương phòng phía đông, nhìn thấy năm người đang đối địch với ba người, trong số ba người có Sở Tu Viễn.

Lâm Hàn nghĩ đến hai người bị nàng giải quyết, nhíu mày: “Hàn vương thật là có lòng nha.”

Năm người kia tạm ngưng hành động, Sở Tu Viễn nắm lấy cơ hội, vung kiếm giải quyết một người.

Bốn người khác lập tức phản ứng lại, cuống cuồng đối phó, Lâm Hàn ba bước làm hai đi qua đó hỗ trợ, nhìn thấy người đang tựa lưng vào Sở Tu Viễn chính là Hàn Mặc Dương: “Ngủ rồi à?”

“Không phải.” Hàn Mặc Dương vội vàng giải thích: “Vì sợ buồn ngủ nên ta tìm Thanh Sương nói chuyện phiếm, ai ngờ chỉ trong chốc lát mà bọn chúng lại đột nhập vào được.”

Lâm Hàn quay sang nhìn Sở Tu Viễn, phát hiện Sở Tu Viễn cũng đang nhìn nàng.

Lâm Hàn vung kiếm ngăn một người, hỏi: “Cửa lớn còn nguyên vẹn không?”

“Cửa không mở.” Thanh Sương trong miệng Hàn Mặc Dương vội nói.

Lâm Hàn xoay người né tránh lưỡi kiếm: “Phủ chúng ta bốn phía đều trồng rau dưa, mấy cây trúc ven tường không bị dỡ xuống, các ngươi làm sao né được tường trúc để vào đây?”

Bốn người kia ngừng động tác, đám người Lâm Hàn và Sở Tu Viễn lập tức ra chiêu, người đ.ấ.m người đá, người vung kiếm khiến cho bốn kẻ kia đồng loạt bị đánh ngã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-81.html.]

“Phu nhân, tướng quân, có cần hỗ trợ không?”

Âm thanh của Khương Thuần Quân vang lên.

Sở Tu Viễn vội nói: “Không cần. Bên các ngươi thì sao?”

“Còn nữa à?” Lâm Hàn hỏi.

Sở Tu Viễn nhìn một người nằm trên đất: “Đại khái làm muốn ám sát ta, ít nhất cũng tới khoảng mười người, công phu quyền cước cũng chẳng kém ta.”

Cái mà Sở Tu Viễn xuất sắc nhất chính là bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm chứ không phải là công phu quyền cước. Nhưng công phu của hắn là doThương Diệu mời danh sĩ dạy dỗ, trước khi tòng quân cũng là cấm vệ trong cung nên đương nhiên công phu cũng không quá kém cỏi.

Ở dân gian, một huyện không có tới mười hộ có tiền mời sư phụ dạy võ, huống chi còn phải được người tiến cử, còn phải được danh sĩ coi trọng, nếu không cho dù có tiền cũng không mời được.

Lâm Hàn trước kia hoàn toàn không biết gì về những thứ này, gả đến phủ Đại tướng quân biết được Sở Tu Viễn mời hai vị lão sư cho mấy hài tử, cũng từng hỏi Hồng Lăng sao không đưa bọn chúng đi học đường.

Hồng Lăng nói với Lâm Hàn, kinh sư chỉ có một trường thái học, thái học sinh nhỏ tuổi nhất cũng mười bốn tuổi. Sở Dương và Sở Ngọc trước kia còn bị bọn họ coi như loài vật quý hiếm vây xem.

Lâm Hàn lại hỏi Hồng Lăng hài tử của mấy nhà quan lại quyền quý khác đi học thế nào, Hồng Lăng nói đều là tự mình mời lão sư ở nhà dạy.

Hiện giờ Lâm Hàn nghe Sở Tu Viễn nói hơn mười người, thử nhẩm tính số tiền cần thiết để bồi dưỡng một gã có công phu tương đương với hắn là bao nhiêu, rồi lại nhân lên mười, lập tức hiểu được ngay cả thừa tướng giống như cha nàng cũng nuôi không nổi.

Trong thiên hạ mà dám ban đêm đánh lén phủ tướng quân, vả lại còn có tiền nuôi hoặc mời sát thủ, ngoại trừ chủ nhân của Vị Ương cung ra thì cũng chỉ có đệ đệ của thiên tử Hàn vương.

Ném bảo kiếm cho Sở Tu Viễn, Lâm Hàn lần lượt tháo khớp cánh tay bốn người nằm trên mặt đất.

Bốn người trước sau phát ra tiếng kêu thê thảm, Sở Tu Viễn không khỏi rùng mình một cái, đồng thời cảm thấy may mắn đêm đó hắn và Lâm Hàn bái đường không cứng rắn cưỡng ép mà là nhẫn nại dỗ dành Lâm Hàn, nếu không thì... Đại tướng quân không còn gan nghĩ tiếp.

“Thúc phụ không sao chứ?”

Lâm Hàn đứng thẳng lưng, nhìn thấy Sở Mộc cầm kiếm xách giày chạy tới: “Sao ngươi lại tới đây?”

“Vừa có sét đánh vừa có đánh nhau, ta có muốn ngủ cũng không ngủ được.” Sở Mộc nhìn bốn phía, thấy trên mặt đất có tổng cộng năm người: “Đều giải quyết xong hết rồi à?”

Lâm Hàn: “Không biết.”

“Phu nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Hàn xoay người nhìn lại, lão Hà cùng thê nhi hắn mỗi người mang theo một ngọn đèn dầu bước nhanh tới.

“Đi đánh thức mọi người dậy, mở tất cả các cửa ra, lần lượt tra xét hết một lần.” Lâm Hàn nói xong quay sang phía Sở Mộc: “Phía tây có mấy người?”

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Nghe tiếng thì có khoảng năm sáu người. Chúng ta cùng đi qua đó xem.” Hắn đưa kiếm cho Lâm Hàn: “Nhớ giữ lấy không được rời khỏi người.”

“Thúc phụ, chờ ta với.” Sở Mộc vội vàng mang giày vào.

Sở Tu Viễn dừng lại: “Đi tây sương phòng xem mấy đứa Đại Bảo có dậy không. Nếu dậy thì ngươi dỗ dành một lúc đã.”

Sở Mộc muốn nói lát nữa, nhưng nhìn thấy Hàn Mặc Dương vàg Dương Thanh Sương liền ý thức được những người có võ công trong phủ đều ở bên ngoài, chủ viện chỉ có mấy gia đinh cùng nha hoàn, vội vàng chạy tới.

Phát hiện trong viện có hai người, tiểu Hầu gia giật nảy mình, thấy hai người kia bị trói cùng một chỗ, bên cạnh còn có bốn gia đinh liền thở phào nhẹ nhõm: “Đại Bảo đâu?”

“Không biết.” Gia đinh nghe Lâm Hàn nói đem đèn trói người, vẫn choáng váng như cũ —— hắn chẳng qua chỉ là đi ra xem có mưa hay không liền suýt nữa bị giết, kết quả không c.h.ế.t mà còn trói người muốn g.i.ế.c hắn lại... Hết thảy mấy thứ này là có chuyện gì đang xảy ra thế?

Sở Mộc thấy vẻ mặt hắn mê mang, mấy người khác giống như kẻ ngốc, bất đắc dĩ lắc đầu đẩy cửa ra, bên trong lặng yên không một tiếng động, trên giường không có một bóng người, nhất thời luống cuống: “Đại Bảo, Nhị Bảo…”

“Mộc công tử?”

Sở Mộc vội hỏi: “Ai?”

“Lục Liễu. Mộc công tử là ngài sao?”

Sở Mộc theo tiếng đi qua: “Là ta. Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo đâu?”

Lục Liễu: “Ở đây.”

Sở Mộc nương theo ánh trăng cùng đèn đuốc trong viện tìm được cây châm lửa thắp đèn lên, liền nhìn thấy ba hài tử nằm trong lòng hai người, Sở Dương cùng Sở Mộc trợn to hai mắt, vẻ mặt hoảng sợ, bàn tay nhỏ bé cố che chặt miệng Đại Bảo Bảo đang nhắm chặt hai mắt, có lẽ là sợ thằng bé tỉnh lại tìm nương.

“Không sợ, không sợ, không có việc gì.” Sở Mộc vội vàng đặt đèn xuống, ôm lấy Đại Bảo Bảo đang ngủ giữa hai ca ca: “Đại Bảo, Nhị Bảo, mau ra đây.”

Tiểu Sở Dương không khỏi bắt lấy cánh tay Sở Mộc: “Có thể nói chuyện được chưa? Lục Liễu nói không thể nói chuyện, Mộc ca.”

Sở Mộc: “Được rồi.”

Loading...