Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 71

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:38:31
Lượt xem: 187

Tiểu hài tử lại ngoan ngoãn ngồi xuống. Lâm Hàn đưa bé con beo béo cho Sở Tu Viễn. Tiểu hài tử không muốn, Sở Tu Viễn nói một câu “Nương con mệt rồi”, tiểu hài tử mới chịu ngồi yên, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Hàn, hy vọng nàng có thể thay đổi chủ ý.

Lâm Hàn bị một đôi mắt to trong suốt nhìn chằm chằm, hơn nữa chủ nhân của ánh mắt này lúc yên tĩnh là một bé con trăng trắng giống như một thiên sứ nhỏ. Lâm Hàn chịu không nổi, nhưng nàng biết nếu nhất thời thỏa hiệp, sau này lại muốn thay đổi cậu nhóc lại càng khó khăn, liền cố ý giả vờ không nhìn thấy, hỏi Sở Tu Viễn: “Ta thấy ánh mắt Vãn công chúa rất giống Đại Bảo Bảo, có phải nương của Đại Bảo Bảo trông rất giống nàng ấy không?”

Sở Tu Viễn cũng sắp quên thê tử trước đây của hắn trông như thế nào rồi. Dù sao hai người thành thân không được bao lâu thì Sở Tu Viễn đã lên chiến trường. Trở về được vài ngày lại đi, đến khi trở về nàng ấy đã không còn trên nhân thế nữa.

Lâm Hàn bất thình lình hỏi như vậy, Sở Tu Viễn cố gắng nhớ lại một hồi lâu mới nhớ ra: “Nàng ấy và Vãn công chúa đều có mặt tròn, cũng có vài phần giống, nhưng Vãn công chúa lại giống Hàn vương nhất.”

Nghe được hai chữ “Hàn vương”, Lâm Hàn không khỏi nghĩ đến thuyết âm mưu: “Không phải nàng ấy là người của Hàn vương đấy chứ?”

Sở Tu Viễn sửng sốt.

Bọn nha hoàn đồng loạt nhìn về phía Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn phản ứng lại, dở khóc dở cười: “Không phải. Hoàng hậu a tỷ đã tìm người điều tra qua, lúc ấy chọn nàng ấy chính là bởi cảm thấy nàng ấy thành thật, không nghĩ tới...” làm ra chuyện như vậy.

Đại Bảo Bảo ở trong n.g.ự.c hắn, Sở Tu Viễn không nói thẳng ra.

“Ngươi không cảm thấy nàng ấy cũng dễ dàng như trưởng công chúa sao?” Lâm Hàn nhỏ giọng hỏi.

Sở Tu Viễn không khỏi quay về phía về phía nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lâm Hàn lập tức hiểu rõ nàng đoán đúng, nhịn không được nở nụ cười: “Tướng quân, đã từng nghe nói thông minh quá sẽ bị thông minh hại chưa?”

“Ta chỉ nghe nói miệng lưỡi bén nhọn thôi.” Sở Tu Viễn tức giận nói.

Lâm Hàn sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo Bảo, đứng dậy và rời đi.

“Làm gì thế?” Sở Tu Viễn vội vàng hỏi: “Giận rồi à?”

Lâm Hàn dừng lại: “Ta là người nhỏ mọn vậy à?” Nàng lườm hắn một cái, liền đi về phía phòng bếp, lệnh cho đầu bếp nấu mấy quả trứng gà, để dành cho mấy hài tử khi nào đói bụng thì ăn.

Bình thường khi thời tiết mát mẻ, đến khi trời tối mấy hài tử liền trèo lên giường đi ngủ. Nhưng hôm nay trời nóng, mấy hài tử chưa tới giờ Hợi sẽ không chịu đi ngủ.

Bọn họ mỗi ngày trời chưa tối đã ăn cơm, đến giờ Hợi Sở Ngọc và Sở Dương đã đói bụng. Lúc trước buổi tối đều ăn trái cây, Lâm Hàn cảm thấy buổi tối ăn trái cây cứng không dễ tiêu hóa, liền muốn tìm cho bọn họ một món khác để thay thế. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ có trứng gà là tiết kiệm nhất —— nguội cũng có thể ăn, còn có nhiều dinh dưỡng hơn cháo và bánh.

Sở Tu Viễn đối với chuyện trong phòng bếp không có hứng thú, liền ôm Đại Bảo Bảo đứng lên: “Chúng ta đi xem ca ca con hái quả sung.”

Lâm Hàn trồng quả sung giống như nho, còn chưa đến mùa sai quả. Sở Mộc tìm khắp hai gốc cây lớn mới tìm ra được năm trái. Thấy Sở Tu Viễn tới, Sở Mộc liền chuyển đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: “Chúng ta mỗi người một trái, đừng cho Bảo Bảo ăn.”

Sở Tu Viễn lại muốn cho hắn một cước, mười tám tuổi, sao lại giống như một hài tử vậy.

“Các ngươi ăn đi, Đại Bảo Bảo sẽ ăn thịt.” Tiểu hài tử cũng không phải quá mập, nhưng Đại tướng quân chưa từng ôm hài tử, chỉ ôm một lúc mà đã thấy cánh tay mỏi nhừ, dứt khoát để cho tiểu hài tử ngồi trên vai hắn.

Tiểu hài tử sợ tới mức bắt lấy cánh tay hắn, nào còn nhớ rõ quả sung gì, tùy ý cha khiêng mình trở về chủ viện.

Hôm sau, trời sáng, ngày thành thân của Lâm Hàn và Sở Tu Viễn cũng càng ngày càng gần.

Sở Tu Viễn sau khi hạ triều bị mấy bằng hữu vây quanh hỏi xem ngày bái đường đó định làm như thế nào. Sở Tu Viễn ám chỉ hết thảy nghe theo bệ hạ, bằng hữu của hắn liền biết ngày đó bệ hạ sẽ qua, nhất thời bỏ đi ý niệm để hắn mời khách trong đầu, cũng không dám đưa ra xem lễ.

Hàn vương lòng dạ khó lường, thích ra chiêu bất thình lình, ngày mười tám tháng sáu ngoại trừ đế hậu còn có tiểu thái tử, Sở Tu Viễn cũng không dám mời bằng hữu tới đây. Nếu chẳng may tùy tùng hoặc người đánh xe của bọn họ là người của Hàn vương, ở trong hôn lễ của hắn gây ra chuyện gì thì hắn mới thực sự ôm danh khắc thê. Huống chi hắn đã đáp ứng với Lâm Hàn đợi tổ chức hôn lễ xong mới mời bằng hữu đến tụ tập ở nhà, nếu đổi ý thì có khi đêm động phòng hoa chúc của hắn lại biến thành diễn võ trường mất.

Bằng hữu có thể không mời, nhưng Lâm Trường Quân bên kia phải làm bộ một chút.

Sáng mùng mười, Sở Tu Viễn liền bảo Sở Mộc đi Lâm phủ gửi thiếp mời.

Lâm Trường Quân khách khí đón Sở Mộc vào cửa. Nếu như Sở Mộc không biết bình thường Lâm Hàn sống ở Lâm gia như thế nào, còn khi Lâm Hàn đến phủ Đại tướng quân rồi còn tới gây chuyện bao nhiêu thì chỉ nhìn vào bộ dáng cười híp mắt của Lâm Trường Quân liền sẽ cho rằng Lâm Hàn là ái nữ của ông ta.

Nhưng mà, bởi vì đã biết bộ mặt thật của Lâm Trường Quân, tiểu Hầu gia ghét ác như thù nhìn thấy Lâm Trường Quân càng vui vẻ thì lại càng cảm thấy ông ta dối trá, tuỳ tiện ứng phó ông ta mấy câu liền lấy lý do trong phủ có việc rồi cáo từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-71.html.]

Lâm Trường Quân không biết Thương Diệu đã cho người điều tra ông ta, cũng không biết Lâm Hàn đã nói hết cho Lâm gia về mâu thuẫn của bọn họ, thật cho rằng Sở Mộc công vụ bận rộn, tiễn Sở Mộc ra tận cửa xong Lâm Trường Quân trở về phòng liền gọi Lâm phu nhân chuẩn bị lễ.

Lâm phu nhân từ hậu viện đi ra, trên mặt đầy vẻ không vui: “Chúng ta là người nhà mẹ đẻ, đi qua xem lễ mà còn phải tặng lễ nữa à?”

“Chúng ta đi không chỉ là nhà hôn phu của Lâm Hàn mà còn là phủ Đại tướng quân.” Vẻ mặt Lâm Trường Quân nghiêm túc.

Lâm phu nhân cười lạnh: “Một tướng quân sắp bị ghét bỏ, không biết ngày nào đó sẽ không…”

“Câm miệng!” Lâm Trường Quân quát lớn một tiếng liền nhìn bốn phía, thấy nha hoàn gã sai vặt đứng cách khá xa, hẳn là không nghe rõ ràng liền thở phào nhẹ nhõm: “Cho dù sau này như thế nào thì lúc này hắn vẫn là Đại tướng quân, là cữu phụ của Thái tử.”

Lâm phu nhân: “Nói đến Thái tử, tại sao ta nghe người ta nói bệ hạ càng vừa ý nhị hoàng tử hơn.”

"Bệ hạ thích nhị hoàng tử, nhưng nhị hoàng tử còn đang trong tã lót, ngày sau có thông minh được như Thái tử hay không còn chưa biết được.” Lâm Trường Quân dừng một chút: “Vị bệ hạ này của chúng ta cũng không phải là người có tình cảm lâu dài, không chừng qua vài năm nữa lại vừa ý tam hoàng tử, thậm chí là tứ hoàng tử. Nhưng chỉ cần có Đại tướng quân ở đây, cho dù là bệ hạ thích ai thì Thái tử vẫn vĩnh viễn là Thái tử.”

Lâm phu nhân nhìn về phía bắc: “Bệ hạ còn có thể để cho hắn sống lâu như vậy sao?”

“Chỉ cần ngày nào Hàn vương không phản thì ngày đó bệ hạ vẫn không dám động đến đại tướng quân.” Lâm Trường Quân hạ giọng nói khẽ: “Hàn vương có nằm mơ cũng muốn trừ khử Đại tướng quân.”

Lâm phu nhân là một nữ nhân trong nhà không hiểu đại sự trong triều, nhưng thỉnh thoảng nghe được một ít chuyện, nhiều năm như vậy, so với Lâm Hàn ba tháng trước vẫn hiểu được nhiều hơn.

“Hàn vương là bùa giữ mệnh của Đại tướng quân, lời này là thật à?” Lâm phu nhân hỏi.

Lâm Trường Quân hỏi ngược lại: “Nếu không thì ngươi nghĩ vì sao ngày đó vi phu không dám cự tuyệt chứ?” Chính là bởi hoàng đế còn cần đại tướng quân, phải cung phụng Sở Tu Viễn.

Lâm phu nhân nghe ra ý tứ ẩn trong lời nói của ông ta: “Thật là nàng ta được lợi rồi.”

“Sao tai của ta lại nóng lên nhỉ?” Lâm Hàn sờ vành tai trái, quay về phía người ngồi dưới tàng cây lựu ăn quả sung: “Có phải trong lòng ngươi đang thầm mắng ta không?”

Sở Tu Viễn buồn cười: “Ngươi là phu nhân của ta, ta bôi nhọ ngươi thì ta được lợi gì chứ?” Hắn ném vỏ trái cây đi: “Nhẩm tính canh giờ thì chắc là Sở Mộc đã tới Lâm gia rồi, nhất định là đích mẫu tốt của ngươi cùng với nữ nhi ngoan ngoãn của bà ta đang mắng ngươi đấy.”

“Ngươi nói liệu cha ta có đến hay không?” Lâm Hàn tò mò.

Sở Tu Viễn: “Cha ngươi đi một bước tính ba bước, chỉ cần bệ hạ còn cần ta, cha ngươi mười phần có chín là sẽ đến.”

Dứt lời, từ bên ngoài có một người tiến vào.

Sở Tu Viễn đang muốn gọi Sở Mộc, tập trung nhìn là Hàn Mặc Dương: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm đại tướng quân, là người trong cung.” Hàn Mặc Dương chắp tay nói: “Ty chức thấy ngoại trừ điện Tuyên Thất và điện Tiêu Phòng ra thì còn có người của cung Trường Nhạc nữa.”

Sở Tu Viễn nhíu mày: “Người của cung Trường Nhạc đến làm cái gì?”

“Ty chức cũng không biết. Nhưng ty chức thấy trong tay hắn cầm cái hộp, chắc là đến chúc mừng.” Hàn Mặc Dương nói.

Lâm Hàn không khỏi nhìn Sở Tu Viễn: “Ta đi ra nhé?”

“Không, để ta đi.” Sở Tu Viễn nói xong liền đi ra ngoài.

Một lát sau, Sở Tu Viễn trở về, phía sau đi theo ba gia đinh, mỗi người trong n.g.ự.c đều ôm mấy cái hộp.

Lâm Hàn thấy thế liền nghênh đón: “Cái nào là Thái hậu tặng?”

“Trực tiếp đưa vào khố phòng rồi.” Trong chủ viện có hài tử, Sở Tu Viễn không dám đánh cuộc, liền lệnh cho Hàn Mặc Dương đưa đến khố phòng niêm phong lại.

Lâm Hàn đang có ý này, nghe vậy lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Những thứ này là bệ hạ và hoàng hậu thưởng à?”

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu, mở ra một cái hộp ở gần hắn, là vòng tay bằng vàng nạm hồng bảo thạch, một bộ bốn cái: “Hoàng hậu a tỷ rất thích ngươi đấy.”

Lâm Hàn nhìn qua, tươi cười trên mặt càng lúc càng sáng lạn: “Cái này là cho ta à, hay là để ngày bái đường ta đeo một lát rồi sau đó thu vào khố phòng thế?”

Sở Tu Viễn không hiểu, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó không khỏi bật cười: “Không cho phu nhân thì giữ lại cho ai nữa chứ?” Sở Tu Viễn dám thề với trời, nếu hắn nói phải là Lâm Hàn có thể cầm cả cái hộp đập vào trán hắn: “Chẳng lẽ là cho thê tử của tiểu tử Sở Mộc kia? Ngươi cảm thấy bằng cái đức hạnh kia của hắn mà có thể lấy được thê tử à?”

Loading...