Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 62

Cập nhật lúc: 2024-08-10 22:32:13
Lượt xem: 202

“Con cũng muốn ăn cá nướng à?” Lâm Hàn cố ý hỏi.

Tiểu Sở Dương ngẩng đầu lên, ý thức được nương hắn nói là “Muốn” mà không phải là “Thích”, lại liên tục lắc đầu: “Ta muốn ăn…”

“Ăn cơm trước đã rồi nói sau.” Sở Tu Viễn rửa tay, đi tới ghế chủ vị: “Nương ngươi phải bận rộn nhiều việc, không có thời gian quản các ngươi muốn cái gì đâu.”

Sắc mặt Tiểu Sở Dương thay đổi, mím môi, trừng mắt nhìn cha hắn.

Sở Tu Viễn ngước mắt nhìn lên, nhìn thấy bộ dáng tiểu hài tử trừng hắn như muốn hắn biến mất suýt nữa bật cười: “Nương ngươi là phu nhân ta, không phải v.ú nuôi của các ngươi, cả ngày không có việc gì chỉ xoay quanh các ngươi.”

“Vậy vì sao cha lại không giúp nương?” Tiểu Sở Ngọc mở miệng nói.

Sở Dương gật đầu: “Đúng vậy.”

Đại tướng quân nghẹn họng.

Sở Mộc bật cười phun, vội vàng quay mặt đi, sợ phun thẳng cơm lên mặt thúc phụ hắn.

Sở Tu Viễn hít sâu một hơi, cố đè xúc động muốn đá Sở Mộc ra ngoài, nặn ra một tia cười: “Hai người các con làm sao mà biết ta không giúp nương chứ? Vừa rồi ta đã giúp nương các con làm một việc đó.”

Hai huynh đề đồng loạt xoay mặt sang nhìn Lâm Hàn, ý bảo nàng nói thật.

Lâm Hàn gật đầu: “Cha các con nhắc nhở ta mua chút trang sức, để tránh bị người nhà mẹ đẻ ta chèn ép trào phúng.” Nàng dừng một chút: “Dùng tiền trong khố phòng mua, còn tiền của ta thì giữ lại để mình ta dùng.”

“Mới mua hôm nay ạ?” Tiểu Sở Dương lại hỏi.

Sở Mộc lúc trước nghe lén được chữ “Mua”, lại nghe được thúc hắn hỏi thẩm thẩm hắn thích cái gì, cũng tin vào lý do chống chế của hai người này: “Hôm nay mùng mấy?”

“Bẩm Tiểu Hầu gia, hôm nay mùng bốn.” Hồng Lăng đứng ở một bên nói.

Tiểu Sở Dương muốn nói mùng bốn thì làm sao, cũng không phải mười tám mà: “Vậy là còn mười bốn ngày nữa là đến ngày cha và nương bái đường à?”

“Nhớ rồi chứ?” Sở Mộc cười nói: “Đồ trang sức trong tiệm vàng bạc ngọc khí rất ít, muốn mua đồ tinh mỹ thì phải đặt trước. Cha nương ngươi không dặn đặt trước nên chỉ có thể dạo quanh chợ tìm mua, làm gì còn rảnh rỗi quản ngươi ăn gì uống gì nữa.”

Tiểu Sở Dương bán tín bán nghi: “Trong rương của nương không có à?” Vừa nói xong liền nhớ tới cha nương xấu xa kia của nương: “Nương, con giúp ngài mua.”

“Cám ơn Đại Bảo, con có tấm lòng như vậy nương rất vui.” Lâm Hàn cười nói: “Bên ngoài nóng như vậy, nếu các con bị say nắng, nương còn phải chăm sóc các con. Nếu các con muốn giúp nương, liền giúp nương chăm sóc đệ đệ đi.” Nàng nhìn về phía Đại Bảo Bảo, tiểu hài tử đem thức ăn trong chén khuấy thành thức ăn cho heo, còn đang tiếp tục khuấy.

Sở Tu Viễn theo tầm mắt của nàng nhìn qua, lông mày nhíu lại: “Bảo Bảo, ăn cơm cho đàng hoàng.”

Tiểu hài tử ngẩng đầu, hét lên: “Đại Bảo Bảo!”

Đại tướng quân thiếu chút nữa bị nước miếng của mình làm cho bị sặc, hít sâu một hơi, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất trong đời hỏi: “Đại Bảo Bảo, cơm không ngon à?”

“Không ngon.” Đại Bảo Bảo ném thìa xuống, bưng cái chén nhỏ lên, đôi mắt to tròn nhìn qua nhìn lại bốn phía.

Lâm Hàn thấy thằng nhóc như vậy liền biết nó muốn làm gì - nhìn xem chén người nào hết rồi thì đổ vào chén người đó.

“Không ăn thì không ăn.” Lâm Hàn cướp chén đi đưa cho nha hoàn: “Muốn ăn cái gì nương cho ngươi ăn.”

Tiểu hài tử chống trường kỷ đứng lên, rồi nhào vào trong n.g.ự.c Lâm Hàn.

Sở Tu Viễn đưa tay ngăn lại: “Con không ăn nữa nhưng nương chưa ăn xong. Tự mình chơi một lát đi, nương ăn xong rồi mới ôm con được.”

Tiểu hài tử không để ý bàn tay to trước mắt, trông mong nhìn Lâm Hàn.

“Nương rất đói.” Lâm Hàn thích hài tử, nhưng tuyệt đối sẽ không nuông chiều hài tử, đương nhiên sẽ không đối nghịch với Sở Tu Viễn: “Đại Bảo Bảo, bụng nương đang kêu ùng ục đây này.” Nàng giả bộ đáng thương: “Đại Bảo Bảo không thương nương sao?”

Tiểu hài tử vội vàng lắc đầu, nó không có, nó không phải.

“Chơi với Lục Hà một lát đã nhé?” Lâm Hàn tiếp tục hỏi.

Tiểu hài tử do dự một lát, ý thức được Lâm Hàn không thỏa hiệp, cái miệng nhỏ bĩu ra rồi xoay người tìm Lục Hà.

Lục Hà dắt cậu nhóc vào bên trong, trải chiếu trúc trên sàn nhà, lại đem toàn bộ đồ chơi của Sở Dương cùng Sở Ngọc lấy ra, để cho Đại Bảo Bảo “phá”.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-62.html.]

Chủ viện Sở gia có ba gian, ăn cơm ở giữa, phía đông là sảnh dùng trà, phía tây một gian phòng bị Lâm Hàn đổi thành chỗ cho ba hài tử chơi đùa. Bởi vì ba gian thông nhau, Đại Bảo Bảo ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nương hắn đang ăn cơm, liền không tiện nháo nương hắn nữa. Tuy nhiên, khi Lâm Hàn còn chưa ăn no, tiểu hài nhi đã nằm xuống chiếu trúc ngủ thiếp đi rồi.

Lượng băng có hạn, trong không gian của Lâm Hàn cũng không có băng, người một nhà phải dùng tiết kiệm được chút nào hay chút đó, cho nên chỉ có ở chủ viện mới đặt băng.

Lục Hà thấy Đại Bảo Bảo ngủ rồi, cũng không ôm cậu nhóc về tây sương phòng, để cậu nhóc ngủ thẳng cẳng trên chiếu trúc, thẳng đến giờ Mùi ba khắc, Lâm Hàn từ trên giường dựa vào tường phía nam đứng lên đánh thức Đại Bảo Bảo.

Phản ứng đầu tiên của cậu nhóc khi nhìn thấy Lâm Hàn là chui vào trong n.g.ự.c nàng, sau đó tiếp tục ngủ.

Lâm Hàn đã quen với tiểu hài tử như vậy, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thịt của tiểu hài tử: “Không đói bụng à, Đại Bảo Bảo, có canh trứng gà thơm lừng, còn có bánh hấp mềm mềm, có dưa hấu ướp lạnh ngọt thật ngọt nữa.”

Sở Mộc ngủ trưa ở sảnh uống trà phía đông mở mắt ra, kéo rèm vải ra, trong gian ở giữa không có một người, màn rèm phòng chơi đùa ở phía tây kéo kín mít, đại khái chỉ có một mình thẩm thẩm tỉnh giấc, còn lại Đại Bảo, Nhị Bảo và Bảo Bảo đang ngủ.

Sở Mộc dụi dụi mắt, vỗ vỗ mặt mình để cho tỉnh táo một chút, thấy người trên giường còn đang ngáy: “Thúc phụ, dậy đi.” Hắn đến bên giường lắc người dậy.

Sở Tu Viễn mở mắt ra, phát hiện trong phòng rất tối: “Trời sáng rồi à?”

Sở Mộc ngẩn người, ý thức được hắn hiểu lầm, bật cười nói: “Ngài mà còn ngủ nữa là trời tối luôn đấy. Không phải ngài nói muốn đi mua đồ trang sức với thẩm thẩm à? Chúng ta có thể đi rồi.”

Sở Tu Viễn ngồi dậy, nhớ tới trước khi đi ngủ nói lung tung cho có lệ với Sở Mộc, nhịn không được ngáp một cái: “Mặt đất ở chợ phía đông phía tây bị phơi nắng cả một ngày, trời tối rồi vẫn còn nóng. Đợi đến ngày hưu mộc ta với nàng đi mua cũng được. Buổi sáng đi sớm một chút, trời nắng lên rồi về.”

“Ngài cũng nhớ mua tranh thủ mua thêm mấy thứ khác luôn đấy.” Sở Mộc nói.

Sở Tu Viễn nghi hoặc khó hiểu : “Còn mua cái gì nữa?”

“Lụa đỏ a. Thúc phụ của ta, ngài không định trang hoàng trong phủ à?” Tiểu Hầu gia thấp giọng khẽ hỏi: “Thẩm thẩm kia của ta thành thân lần đầu, không giống ngài thành thân lần thứ hai đâu.”

Sở Tu Viễn đánh vào sau đầu hắn một cái: “Thành thân lần hai hả?”

“Không phải sao?” Tiểu Hầu gia ôm gáy lui về phía sau hai bước: “Thẩm thẩm cái gì cũng không biết còn dám gả cho ngài, ngài còn không lo mà quý trọng nữa? Thúc phụ, cẩn thận thiên lý khó dung, để cho ngài chứng thực cái danh thiên sát cô tinh luôn đấy.”

Sở Tu Viễn đứng dậy sửa sang lại y phục, không chút để ý nói: “Chỉ có những người trẻ tuổi như các ngươi mới để ý ba cái chuyện linh tinh đó thôi.”

Tiểu Hầu gia vén rèm lên, liếc hắn một cái lạnh nhạt nói: “Thẩm thẩm chỉ lớn hơn ta có hai tuổi.”

Sở Tu Viễn: “Ở đây của thẩm thẩm ngươi lớn hơn ngươi mười tuổi.” Hắn chỉ vào đầu mình.

Tiểu Hầu gia lập tức cảm thấy khó thở, cổ họng khô khốc: “Có lòng tốt rồi còn bị coi như lòng lang dạ thú, về sau có gì thì ngài cứ tự chịu đi!” Hắn hừ một tiếng, liền đi ra ngoài.

“Các ngươi đang nói cái gì vậy?” Thúc chất hai người nói chuyện quá nhỏ, thế nên Lâm Hàn chỉ nghe được một câu cuối cùng, liền vội vàng kéo tấm rèm phía tây ra.

Sở Tu Viễn ỷ vào nha hoàn không có ở đây, không ai nghe thấy, bắt đầu bịa chuyện: “Bảo ta mời thêm một vài bằng hữu thân thích tới cho thêm phần náo nhiệt. Ta nói trời nóng thế này, hơi chút không để ý liền bị say nắng, người đến phủ chúng ta mà bị cảm nắng rồi lại đổ cho xui xẻo, vậy cũng không tốt, hắn liền nói là ta không hiểu. Ta phản bác lại một câu, còn sau đó thì ngươi đều nghe thấy rồi đấy.”

Sở Mộc thích náo nhiệt, Lâm Hàn không nghi ngờ lời hắn nói: “Hắn còn chưa đương gia bao giờ, chờ qua vài ngày có người mời hắn vài lần, hắn liền biết việc này phiền bao nhiêu.”

Gia chủ lo lắng tiếp khách thế nào, khách nhân lại lo lắng chuẩn bị quà tặng ra sao.

Sở Tu Viễn nghe rõ ý tứ của nàng lại nở nụ cười: “Vậy thì không nghe lời hắn. Qua hai ngày nữa rồi chúng ta cùng đi mua một ít lụa đỏ.”

“Mua lụa đỏ làm gì? Hỉ bào của ngươi và ta đã làm xong rồi.”

Sở Tu Viễn: “Bọc mấy cột trụ trong viện lại, bên trên cửa sổ còn phải treo mấy cái…”

“Chờ chút, vì sao thế?” Lâm Hàn nhíu mày: “Triều đình quy định à?”

Sở Tu Viễn theo bản năng nói: “Không phải, để thể hiện bầu không khí vui mừng thôi.”

“Nhưng mà...” Lâm Hàn muốn nói cái gì, bỗng nhiên nghĩ đến: “Ngày Thái Thường đón ta vào, hình như chỉ có cửa lớn cùng phòng ngủ có trang hoàng một chút, còn những chỗ khác giống như hiện tại.”

Sở Tu Viễn: “Khi đó ta không ở trong phủ.”

Lâm Hàn nghe hiểu, hắn muốn làm long trọng một chút.

“Không cần đâu. Chỉ cần trang hoàng một chút ở ngoài cổng chính là được rồi.” Lâm Hàn nói xong, không khỏi liếc mắt nhìn Sở Tu Viễn một cái: “Ngay cả cột trụ mái hiên mà ngươi cũng muốn bọc lại, cũng mệt cho ngươi nghĩ ra được. Đáng lẽ lúc trước ta không nên đuổi quản gia đi mới phải, cho ngươi nếm thử tư vị vay tiền sống qua ngày là thế nào, xem ngươi cái gì cũng bọc lại nữa không.” Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người trở về bên trong đánh thức hài tử.

Sở Tu Viễn đoán được nàng sẽ như vậy, sờ sờ mũi, bật cười rồi đi phân phó Hà An ngày mai mua chút lụa đỏ và vật dụng dùng cho thành thân. Tuy nhiên, Lâm Hàn không yên tâm về hắn nên khi Sở Tu Viễn và Sở Mộc cùng đi ra ngoài, Lâm Hàn gọi Hà An đến trước mặt, mang danh sách tới xem hai lần, thấy không có gì không ổn mới trả lại danh sách cho Hà An.

Loading...