Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 33

Cập nhật lúc: 2024-07-26 19:44:35
Lượt xem: 363

Trong phòng yên tĩnh, Sở Đại Bảo Bảo từ trong n.g.ự.c Lâm Hàn đứng lên liền nhét miếng bánh trong tay vào miệng Lâm Hàn.

Lâm Hàn vừa nhìn trên bánh tất cả đều là nước miếng của cậu nhóc, lập tức trên đầu chảy đầy vạch đen: “Nương không đói, Đại Bảo Bảo ăn đi.”

“Nương, nó ăn no rồi.” Đại công tử cực kỳ không khách khí chỉ vào đệ đệ: “Không muốn ăn mới có thể nghĩ đến người khác.”

Lâm Hàn cướp lại để cho tiểu nha hoàn bưng đi.

Đại Bảo Bảo tuy rằng không thể như ý nguyện, nhưng bản thân cậu nhóc cũng không muốn ăn nữa, giơ bàn tay nhỏ lên bôi hết trên người. Cũng may Lâm Hàn đề phòng trước, túm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc rồi bảo Hồng Lăng đi lấy khăn mặt.

Nói đi cũng phải nói lại, Lâm Hàn mặc dù không quá để ý đến đầu bếp, quản sự mua hàng giúp đầu bếp mua hoa bí ngô cũng không nguyện ý mặc dù đầu bếp sẽ chia cho hắn một nửa. Tuy nhiên vật kia phải dùng muối ướp một chút rồi mới bỏ vào dầu chiên, cũng chẳng đủ nhét kẽ rằng. Có thời gian làm cái này còn không bằng làm thêm một ít bánh bã đậu chiên giòn.

Không được chủ nhân cho phép, nô bộc không được ra khỏi phủ, đầu bếp lại không dám lấy chuyện nhỏ này làm phiền Lâm Hàn, việc này liền không giải quyết được.

Lâm Hàn nói với mấy hài tử rằng thứ này hàng năm chỉ có thể ăn một lần, mấy ngày nay Sở Dương cùng Sở Ngọc đi theo Lâm Hàn ăn không ít đồ ngon cũng không náo loạn nữa.

Ngày hôm sau, Lâm Hàn giao Đại Bảo Bảo lại cho nha hoàn của cậu nhóc rồi đi thư phòng chép lại quyển sách “Thiên công khai vật”, trong đó cách làm giấy trúc được Lâm Hàn chép riêng trên một quyển trúc giản.

Lúc đầu Lâm Hàn muốn tự mình làm, nhưng nàng phải thuê người còn phải mua bể nước lớn ngâm giấy trúc, có thể nói là phí tiền phí sức còn phí tâm. Đó là chưa kể nàng lại có giấy, giấy vẽ tranh, giấy viết cữ, lau mặt rửa mặt vân vân, chất đầy cả mấy thùng đựng hàng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Hàn liền nghĩ đến Khương Thuần Quân.

Buổi chiều, ba hài tử ngủ trưa, Lâm Hàn đi tiền viện giao trúc giản cho Khương Thuần Quân.

Khương Thuần Quân mở ra nhìn: “Cái này trong cung cũng có.”

“Cái trong cung không dùng viết chữ được, sau khi ta sửa lại thì có thể.” Sao chép đồ của người ta, Lâm Hàn cũng thấy chột dạ, liền nghiêm mặt ra vẻ trấn tĩnh: “Ngươi không cần thì trả lại cho ta, đừng có đến mức làm xong rồi lại cùng Xích Tiêu lấy trộm.”

Khương Thuần Quân cười khổ, cái án “trộm” này có khi đi theo hắn cả đời rồi.

“Ty chức không có ý đó, ty chức liền tiến cung.” Khương Thuần Quân đang muốn đi, do dự một chút lại dừng lại, lấy bản tính của Lâm Hàn nếu không có chút lợi ích nào thì lần sau hắn muốn trộm cũng chưa chắc có thể trộm được: “Ty chức sẽ bẩm báo với bệ hạ, phương pháp này là phu nhân tân tân khổ khổ cân nhắc ra.”

Tiểu tử này cũng biết điều đấy.

Trên mặt Lâm Hàn không tỏ vẻ gì, chỉ ừ một tiếng rồi trở về hậu viện, đánh thức ba hài tử dậy, ai nên đi học phải đi học, ai nên chơi cứ chơi.

Mấy ngày nay mặc dù phần lớn thời gian Lâm Hàn đều bận rộn, nhưng lúc rảnh rỗi cũng không thật sự rảnh rỗi, cũng hỏi thăm chuyện trong triều ngoài triều liên quan đến Đại tướng quân được bảy tám phần. Cũng nghe được cha không có lương tâm, nương nhẫn tâm cũng muội muội rẻ tiền dám gây phiền phức cho nàng, không chỉ cho rằng nàng sắp chết, còn có công lao của Đại tướng quân —— Hoàng hậu thất sủng, Hoàng đế cũng chán ghét Đại tướng quân —— không trông cậy vào việc hắn có thể đánh bại Hung Nô, sớm để cho hắn giải giáp quy điền.

Nếu không phải những chuyện trong phủ cùng với chảo sắt Khương Thuần Quân đều bẩm báo với Hoàng đế, Lâm Hàn thật đúng là đã tin người ngoài rồi.

Mặc dù không biết tình hình chiến đấu phía trước như thế nào, nhưng không thấy đám người Khương Thuần Quân than thở, lại nghĩ đến Khương Thuần Quân trước kia nói chưa tới ba tháng nữa là Đại tướng quân có thể trở vệ, Lâm Hàn nhẩm tính thời gian cũng sắp tới rồi.

Ngày hai mươi bốn tháng tư, ngày hưu mộc, Lâm Hàn muốn mang ba hài tử đi ra ngoài, mua thêm vài thứ cho cả nhà, lại mua vớ giày cho Đại tướng quân cùng chất nhi tướng quân.

Lần trước đi tới chợ phía đông Đại Bảo Bảo chân không chạm đất, toàn bộ hành trình chỉ phát ngốc cộng thêm mệt rã rời. Lâm Hàn lại đưa tiền cho cậu nhóc, tiểu hài tử nhìn cũng không thèm nhìn, cầm đồ chơi của đại ca nhị ca, quay lưng làm lơ Lâm Hàn.

“Đại Bảo Bảo, con không đi thì chúng ta đi nhé.” Lâm Hàn nói.

Đại Bảo Bảo biết có hai vị ca ca đi theo, nương sẽ không biến mất. Phất phất bàn tay mũm mĩm, bảo Lâm Hàn nhanh đi đi, đừng làm phiền hắn phá đồ chơi.

Sở Dương vừa thấy đệ đệ bẻ bánh xe ngựa nhỏ của mình, lập tức không muốn đi nữa: “Nương cùng Tiểu Ngọc đi đi.”

Lâm Hàn bất đắc dĩ lại buồn cười: “Ta lại không biết cha ngươi thích cái gì. Ta sẽ mua lại cho con.” Nàng chỉ vào mấy thứ đồ trong tay Đại Bảo Bảo: “Chỉ với giấy và khoai lang thì bệ hạ lại phải thưởng cả ngàn lượng vàng cho ta nữa.”

Một chuỗi tiền đồng có thể mua được thứ đồ tốt hơn, trong lòng Đại công tử vui vẻ, túm lấy cánh tay Lâm Hàn liền nói: “Nương, nhanh lên!” Có vẻ như sợ mình đi chậm một chút thì Sở Bạch Bạch vừa lắm chuyện vừa yếu đuối sẽ đuổi theo.

Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu, dẫn hai huynh đệ đi chợ phía tây dạo một vòng, mua rất nhiều đồ chơi vui vẻ, lại mua cho người một nhà một ít giày vớ rồi đi qua chợ phía đông mua xiêm y.

Thành Trường An đông cao tây thấp, dinh thự quý nhân tập trung nhiều ở chợ phía đông, cho nên hàng tốt ở chợ phía đông so với chợ phía tây có nhiều hơn. Nhưng muốn mua những thứ đồ lặt vặt cùng với đồ kỳ lạ cổ quái thì phải đi qua chợ phía tây mới có. Ở chợ phía Tây, triều đình có khoanh vùng một khu đất dành riêng cho thương nhân Tây Vực. Những thương nhân Tây Vực khi đến Trường An sẽ tới chỗ đó mua bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-33.html.]

Lâm Hàn mua giày cho Đại tướng quân cùng Sở Mộc, có mấy đôi ủng da đến từ Tây Vực. Mới đầu Lâm Hàn không muốn mua, lại lo lắng trời lạnh thì sẽ mua không được, hoặc không tìm được kiểu dáng tay nghề tốt như thế này nên mua hết toàn bộ những thứ nàng nhìn trúng.

Hai huynh đệ nhìn thấy Lâm Hàn vung tiền như vậy liền sững người. Lúc ngồi xe ngựa đi về chợ phía đông, Sở Dương không nhịn được nói: “Nương, ngài thay đổi rồi.”

“Thay đổi ở chỗ nào?”

Sở Ngọc: “Trước kia khi nghe thấy đồ ăn bị đổ bỏ thì giận đến suýt ngất, hôm nay lại mua cả nửa xe giày, ủng và vớ.”

Hơi thở Lâm Hàn như cứng lại, trong lòng tự nhủ tiêu cũng không phải tiền của nàng, đương nhiên nàng không đau lòng. Nàng nâng tay nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hai hài tử: “To gan đấy, ngay cả nương mà cũng dám trêu chọc à?”

“Không mà, không mà.” Sở Dương toét miệng cố gỡ tay Lâm Hàn ra.

Lâm Hàn sợ mình không khống chế được lực tay làm hai hài tử đau khóc nên thuận thế buông tay ra: “Cha con trở về cũng không được nhàn rỗi, cả ngày phải đi quân doanh thao luyện, mười ngày nửa tháng đã có thể mặc hỏng một đôi rồi, mua nhiều thì cũng dùng được lâu. Còn thức ăn đổ xuống thì mương nước sẽ bị hôi thối.”

“Nương, chúng ta nói đùa mà.” Sở Ngọc vội vàng nói.

Lâm Hàn: “Ta biết. Ta chỉ sợ các con không biết, giày mang chưa rách cũng không muốn mang nữa, chúng ta cũng có thể cho mấy người ăn xin, cũng không lãng phí.”

Điểm này hai huynh đệ cũng không nghĩ tới, nghe vậy cũng hiểu được vì sao Lâm Hàn khi thì vung tiền như rác, khi thì lại tính kỹ từng đồng giống như gà trống sắt.

Lâm Hàn lại hối hận vì đã giải thích chuyện này với bọn họ. Bởi vì hai huynh đệ đến chợ phía đông nhìn thấy mũ cũng muốn, nhìn thấy yếm cho mấy hài tử ngang tuổi Sở Bạch Bạch cũng muốn, nhìn thấy giày đầu hổ cũng muốn, nhìn thấy dân chúng mặc áo nâu ngắn cũng muốn, chỉ vì thấy đẹp.

Lâm Hàn sợ hai người bọn họ chuyển cả chợ phía đông về phủ tướng quân, đi dạo một con phố liền lệnh người đánh xe hồi phủ.

“Nương, nương, nương…”

“Đại Bảo Bảo?” Lâm Hàn vén rèm xe lên, nhìn thấy một nam tử dáng người cao lớn ôm Sở Bạch Bạch đi thẳng ra đường, Lâm Hàn hoảng hốt đẩy cửa xe ra nhảy thẳng xuống: “Bảo Bảo!”

Sở Đại Bảo Bảo vươn bàn tay nhỏ: “Nương!”

“Đừng sợ!” Lâm Hàn theo bản năng kích phát dị năng hệ lôi, lại thấy mình đang ở trên đường cái, còn là ban ngày ban mặt, nàng vội vàng rút tay trở về, nhìn chằm chằm nam tử: “Để hài tử xuống, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!”

Bàn tay nam tử kia xiết chặt lại.

Đại Bảo Bảo méo miệng khóc rống lên: “Nương, đau...”

“Bỏ xuống!” Lâm Hàn lớn tiếng nói.

Nam tử kia nhíu mày, đặt hài tử xuống đất: “Ta...”

“Câm miệng!” Lâm Hàn bước lên trước một bước ôm chầm lấy Đại Bảo Bảo.

Nam tử theo bản năng đưa tay ra: “Ngươi…”

Lâm Hàn nhấc chân lên tung một cú đá.

Đồng tử nam tử co rút, xoay người tránh né, xông thẳng về phía Đại Bảo Bảo.

Lâm Hàn cuống quít bảo vệ hài tử, vội vàng lui về phía sau nhét tiểu hài tử vào trong n.g.ự.c người đánh xe, tung nắm đ.ấ.m vào thẳng mặt nam tử.

Nam tử thoáng nghiêng đầu, dễ dàng tránh thoát rồi bắt cánh tay Lâm Hàn còn chưa kịp thu hồi.

“Tiếp lấy!”

Lâm Hàn thoát ra khỏi nam tử, ánh mắt liếc thấy một trường kiếm bay tới, thừa dịp nam tử quay đầu lại giẫm lên đầu gối nam tử nhảy thẳng lên, ném vỏ kiếm xuống, c.h.é.m thẳng về phía nam tử.

“Cha?”

“Nương!”

“Không được!”

Loading...