Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 30

Cập nhật lúc: 2024-07-25 21:27:29
Lượt xem: 375

Khương Thuần Quân thở phào nhẹ nhõm, trở về phủ tướng quân liền thông báo chuyện này cho Lâm Hàn, nhưng hắn đã chỉnh sửa một chút, chỉ nói rằng những cây dây xanh nếu có thể trồng ra để ăn, Hoàng thượng sẽ có thưởng.

Lần trước đã thưởng nghìn vàng một cách dễ dàng như vậy, Lâm Hàn cũng không nghi ngờ lời nói của Khương Thuần Quân.

Hôm sau, nàng lệnh cho gia nô cắt những dây khoai lang bò loạn và chia đoạn dài một thước ra thành hai phần rồi mới giao cho Khương Thuần Quân.

Khương Thuần Quân thấy mỗi đoạn chỉ dài hơn lòng bàn tay hắn một chút, “Có phải quá ngắn rồi không?”

"Chỉ cần có một mắt là có thể trồng sống." Lâm Hàn chỉ vào những dây khoai lang ngắn ngủi, "Trước đây ta đã bảo lão Hà cắt dài một chút, vì lo nó bị hư hỏng trên đường vận chuyển. Vườn Phù Dung nằm ngoài thành, Ngươi đưa xe đến đó, sẽ không làm hỏng chứ?”

Khương Thuần quân: "Sẽ không!"

Lâm Hàn liếc nhìn hắn, còn hỏi gì nữa không?

“Không còn”

Khương Thuần Quân đưa xe đến Vườn Phù Dung.

Hoàng Đế Thương Diệu biết được cây dây leo mình trồng chỉ dài bằng lòng bàn tay, không biết có thể sống được hay không, cũng cảm thấy Lâm Hàn trước kia quá nghèo, chưa từng thấy đồ tốt, mọi thứ đều ôm về nhà.

Tuy nhiên, Lâm Hàn là người mà hắn đã chọn làm vợ cho Sở Tu Viễn, dù có phiền lòng cũng không thể nói với mọi người xung quanh, y chỉ đi đến Dược Phòng Điện một chuyến.

Sáng ngày mồng chín tháng tư, Lâm Hàn tình cờ đọc được chữ trong tờ giấy, đồng thời kể chuyện cho Sở Bạch nghe, có người từ Dược Phòng Điện đến, mang theo tám thước vải mùa hạ.

Lâm Hàn và ba đứa trẻ mỗi người hai thước.

"Dì của con thật tốt." Lâm Hàn mở vải ra, phát hiện nó tốt hơn những gì cô đã mua ở chợ Đông, mặc lên người dù là ngày Tam Phục[1] cũng không thấy nóng.không khỏi hỏi Tiểu Sở Dương mới được nghỉ học, "Con nói ta nên đưa chút gì tạ nàng?"

[1] Tam phục; mùa nóng (chỉ thời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sau Hạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục: 10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)

Đại công tử bị hỏi: “Vì sao phải cảm ơn dì ạ?”

"Quan hệ gia đình cũng như bạn bè. Bất kể địa vị cao hay thấp, nó chỉ có thể tồn tại lâu dài nếu có qua có lại. Dì của con không tiếc đồ tốt, tặng cho chúng ta, đó là tình cảm, không phải nghĩa vụ." Lâm Hàn nói, Chúng ta đáp lễ, dù chỉ là một bát chè đậu xanh, trong lòng dì của con cũng ấm áp."

Chu Tiểu Ngọc nói: “Chè đậu xanh thì không được”

Lâm Hàn ngạc nhiên: “Nhị Bảo, mẫu thân chỉ lấy ví dụ thôi”

“Con biết, nhưng bất cứ thứ gì giống chè đậu xanh đều không được” Tiểu Sở Dương nghiêm túc nói.

Lâm Hàn không giải thích nữa: “Các con hiểu rõ Hoàng Hậu, biết Hoàng Hậu thích thứ gì chứ?”

Tiểu Sở Dương cho rằng không cần tặng gì cả. Nhưng nó lại cảm thấy mẹ không lý do để nói dối mình, vì vậy nó nghiêm túc suy nghĩ xem Hoàng hậu thích những gì.

Hai anh em vắt óc suy nghĩ một hồi, thật sự nghĩ ra.

“Mẫu hậu, dì thích Hoàng Thượng nhất.” Đại thiếu gia nói, Nhị thiếu gia gật đầu, đúng vậy, thần thích Hoàng Thượng nhất.

Lâm Hàn muốn cho hai đứa trẻ một cái tát, chúng đang trêu chọc nàng.

“Hoàng Thượng là con người, không thể tặng con người được.” Lâm Hàn nói.

Vậy bọn nó cũng không biết rồi.

Lâm Hàn quay sang Hồng Lăng, ngươi có biết không. 'Hoa quả trong nhà chúng ta.' Hồng Lăng nói một cách ngắn gọn, 'Không được, Bệ hạ có cả khu vườn Phù Dung. Phu nhân, những cây rau mà ngài trồng hôm trước, chẳng phải ngài nói ở ngoài không có sao?, vậy chúng ta có thể tặng chúng. Nhưng tặng rau có phải hơi sơ sài hay không?

Lâm Hàn sáng mắt lên, tặng rau được đấy.

“Gửi lông ngỗng từ ngàn dặm, của ít lòng nhiều.” Lâm Hàn quyết định.

“Hãy nhắc ta khi rau tốt lên. Không, không thể tặng đồ ăn được.”

Hồng Lăng: “Vì sao vậy?”

“Dễ bị người ta động tay động chân.” Lâm Hàn nhớ lại những phi tần trong phim cung đấu.

Hồng Lăng: “Ngài là phu nhân Đại tướng quân, người nhận lễ vật là Hoàng Hậu. Đúng vậy, là muội muội của Đại tướng quân, Hoàng Hậu sẽ không tin có người dám động tay động chân vào.”

“Hoàng hậu sẽ không hoài nghi tướng quân, nhìn thấy đồ ăn có vấn đề cũng sẽ cho rằng nàng đang suy nghĩ nhiều.” Lâm Hàn nói.

Hồng Lăng cẩn thận suy nghĩ một chút, Lâm Hàn lời nói cũng không phải vô lý.

"Vậy chúng ta tặng cái gì đây? Mẫu thân." Sở Dương không khỏi hỏi.

Hồng Ngẫu: “Ta nghĩ nên tặng thứ gì chỉ riêng nhà chúng ta có.”

Lâm Hàn và những người khác đồng loạt quay sang nàng.

Hồng Ngẫu vội vàng nói: "Đợi rau tốt lên, tướng quân sẽ trở về, chờ tướng quân vào cung thỉnh an Hoàng Hậu, sẽ mang theo."

“'Ý kiến này không tồi.' Lâm Hàn rất vui vì không cần tiêu tiền, “Quyết định vậy đi.” Chỉ vào những tấm vải đó, “Gấp lại, hai ngày nữa dùng để may quần áo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-30.html.]

Hồng Lăng cùng ba nha hoàn đem khăn trải xuống, Hồng Ngẫu không khỏi nói: "Phu nhân, lệnh tôn sẽ hỏi người, tại sao không có dịp gì lại đi tặng đồ cho Hoàng Hậu?”

“Không, Thừa tướng không có thời gian rảnh như vậy. Và còn một điều Lâm Hàn không nói, đồ đạc phải do Tiêu Phòng điện đưa tới, không phải là Tuyên Thất.

Tiêu phòng điện đưa tới một xe vàng bạc châu báu, Lâm Trường Quân cũng sẽ không để ý. Tuyên Thất đưa tới một cây kim, Lâm Trường Quân cũng phải suy nghĩ cây kim đó có phải do chính tay Hoàng Thượng mài hay không

Hồng Ngẫu thở phào nhẹ nhõm.

“Còn muốn hỏi gì sao?” Lâm Hàn cười liếc nàng một cái,

“Ta có.”

Hồng Ngẫu ngồi thẳng dậy

“Mẫu thân, ta có." Sở Đại Bảo bất ngờ nói. "Con có gì?" Sở Dương giận dữ nhìn đệ đệ, "Ngươi thì có việc gì? Đến đây, chúng ta dẫn ngươi đi chơi." Sở Đại Bảo vươn tay ôm cổ Lâm Hàn, trừng mắt nhìn ca ca mình, không!

“Để mẫu thân hỏi trước nhé?” Đứa nhỏ tay cũng không yếu, Lâm Hàn cổ cũng đau, liền lặng lẽ cầm lấy bàn tay mũm mĩm của nó, để nó ngồi ở trong lòng mình.

Thấy mẫu thân vòng tay ôm lấy mình, Sở Đại Bảo thôi quậy phá.

Hồng ngẫu: "Phu nhân muốn hỏi chuyện gì?"

“lão Hà và Hồng Lăng đưa khoai lang về như thế nào?” Lâm Hàn gọi nó là cây khoai lang.

Vì khoai lang còn chưa trồng nên Sở Dương và Sở Ngọc chưa đặt tên cho nó. Lâm Hàn để người hầu gọi chúng là khoai lang, còn dây thì gọi là cây khoai lang.

Lão Hà cùng Hồng Lăng không muốn cho những người không có tâm, vậy nên đã cho Hồng Ngẫu hết.

Những người hầu nhà gần thành Trường An sẽ được ủy thác đi mua sắm. Nhà Hồng Ngẫu cách thành Trường An 30 dặm, không cho bọn họ chi phí đi lại, những người mua sắm trong phủ không thể giúp giao hàng cho nàng.

Hồng Ngẫu ngại ngùng nói: 'Ta sẽ trả tiền để đầu bếp làm một số đồ ăn cho họ, họ sẽ giúp ta gửi đi.'

Lâm Hàn hiểu rằng 'họ' là những người mua sắm trong phủ,

“Những người khác đã đi chưa?

"Họ đã đi luôn trong ngày, bây giờ chúng chắc cũng sống rồi. Phu nhân hỏi chuyện này là có mục đích gì? Chẳng lẽ bệ hạ đổi ý toàn bộ vườn Phù dung sao?" Hồng Ngẫu vội hỏi?

Tất nhiên không phải. Bệ hạ chưa thấy kết quả, nếu nói có thể trồng ra vàng thì ông ấy cũng không tin.

Nếu nông dân trong nước trồng được thì năm sang nàng không phải trồng, chỉ cần mua là được. Đất trồng khoai lang đỏ hiện tại có thể trồng loại cây khác vào năm sau.

Ví dụ như dưa hấu và các loại cây dưa thơm có thể ăn ngay sau khi rửa. Nhưng nếu họ không trồng được, nàng vẫn muốn ăn, không tự trồng thì chỉ có thể cầu xin Hoàng đế.

Lâm Hàn không muốn phải cầu xin y.

'Theo như tôi biết, thành Trường An chỉ có một ít đất, nếu trồng hỏng thì năm sau sẽ không còn đất để trồng.'Lâm Hàn quay đầu nhìn, "Chỗ kia để lại dự trữ”

Hồng ngẫu: "Không phải có thể thu hoạch một hai ngàn cân sao?"

“Trong phủ có bao nhiêu người?” Lâm Hàn không đợi nàng nói: “Dù các ngươi không ăn, chúng ta đã có sáu người, nếu bệ hạ trồng cây không tốt, cũng phải cho một ít. Hoàng Hậu và Hoàng Tử. Phụ thân ta đã biết, cũng phải biếu ông ấy một ít. Đã hết bảy, tám phần, nếu thời tiết vào giữa mùa đông không tốt, ngươi nghĩ còn bao nhiêu phần?"

Hồng ngẫu suy nghĩ một chút, không còn dư, có thể còn chưa đủ.

“Mẫu thân, phụ thân có đồ ăn rồi sao.” Tiêu Sở Dương vội vàng nhắc nhở.

Lâm Hàn quay sang cười cười, 'Ta biết ở huyện Phụng Tường, quê hương của ta. Nhưng Phụng Tường cách đây hàng trăm dặm, ngựa chạy nhanh cũng mất một giờ. Dùng xe ngựa hoặc xe lừa kéo qua cũng mất nửa ngày, đến đó thì không hỏng cũng héo mất.”

Lo lắng con trẻ thất vọng, 'Khi có nhiều hạt giống hơn, ta sẽ gửi qua đó.”

'Sẽ rất lâu sao?' Tiểu Sở Dương không nhịn được hỏi. Lâm Hàn: 'Không, bốn tháng thôi.'

'Bốn tháng sau phụ thân sẽ trở về.' Tiểu Sở Dương nói tiếp.

Lâm Hàn muốn hỏi, phụ thân ngươi có đẹp trai không. Nhìn thấy Hồng ngẫu vẫn còn ở đó, đành nhịn lại, “Đại Bảo, Nhị Bảo, ta luôn có một câu hỏi muốn hỏi các con. Nhưng những ngày này công việc nhiều quá, bận rộn nên ta quên mất.”

“Mẫu thân hỏi đi.” Tiểu Sở Dương nhanh nhảu đáp.

Lâm Hàn: “Còn nhớ khi ta đến phủ ngày thứ hai, cũng là lần đầu gặp các con, các con nói rằng quản gia nói ta sẽ quản lý các con. Có phải các con làm gì sai không?”

"A?" Đứa trẻ cả kinh há to miệng, "Chuyện xảy ra lâu vậy rồi mà người còn nhớ sao?"

“Ta chưa ăn xong miếng cơm đã bị đe dọa ba lần, không nhớ sao được’

Nói xong nàng liếc mắt nhìn anh lớn, lại nhìn đứa bé Sở Đại Bảo trong lòng.

“Nó quên rồi.” Đại công tử chỉ vào đệ đệ mình.

Lâm Hàn: "Nó mới ba tuổi, muốn nhớ cũng không nhớ được. Đừng nói nó, trả lời vấn đề của ta trước đi"

“Có thể không trả lời được không?” Sở Ngọc không nhịn được mà nói.

Loading...