Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 157

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:30
Lượt xem: 100

Lâm Hàn muốn cười: “Nó họ Sở, chàng cùng họ với nó là họ gì?”

“Ta...” Đại tướng quân bị nghẹn họng, lập tức nói: “Để nó theo họ nàng.”

Lâm Hàn sửng sốt trong chớp mắt, phản ứng lại dở khóc dở cười: “Đại Bảo Bảo không ngại, còn có khả năng còn rất cao hứng nữa.”

Sở Tu Viễn nghĩ đến Đại Bảo Bảo bình thường đối với hắn liếc mắt lạnh lùng, đối với Lâm Hàn thân thân thiết thiết, không phải là không có khả năng.

“Ta không tin không trị được nó.” Sở Tu Viễn trừng mắt nhìn bóng lưng tiểu hài tử nói.

Lâm Hàn nhỏ giọng nói: “Trước tiên trị mấy đứa lớn một chút đã.”

Sở Tu Viễn nhìn Sở Mộc một cái, phát hiện hắn thế mà lại chắp tay sau lưng, dáng vẻ nhàn nhã nhìn chằm chằm Sở Dương cùng Sở Ngọc mà không phải cùng bọn chúng luyện tập, mở miệng nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, cùng nương con so chiêu xem.”

Hai huynh đệ dừng lại, đồng thanh: “So chiêu với nương?” Trong mắt chỉ toàn là khiếp sợ.

Sở Mộc vội vàng nói: “Thúc phụ, Nhị Bảo mới học hai năm.”

Sở Dương năm nay mười tuổi, Sở Ngọc chín tuổi, hai huynh đệ đều là sáu tuổi mới bắt đầu học, Sở Tu Viễn liền nói: “Đại Bảo bốn năm, Nhị Bảo ba năm, có thể thử xem.” Phát hiện hai hài tử lộ vẻ lo lắng: “Nương con dùng vỏ kiếm, đến điểm là dừng.”

Lâm Hàn rút bảo kiếm ra ném cho nha hoàn, cầm vỏ kiếm đi qua: “Giờ thì hết lo rồi chứ?”

“Hết lo rồi, bắt đầu đi.”

Thanh âm của Đại Bảo Bảo vang lên phía sau Lâm Hàn. Lâm Hàn vừa giận vừa buồn cười, xoay người nói: “Không vội, ta so chiêu với hai ca ca của con xong sẽ luận bàn với con.”

Tiểu hài tử trợn tròn mắt: “Con —— con còn chưa học.”

“Con là hài tử thông minh nhất nhà chúng ta, ta tin tưởng con, Đại Bảo Bảo, con có thể.” Lâm Hàn nghiêm túc nói.

Sở Mộc cùng Sở Tu Viễn không hẹn mà cùng quay về phía tiểu hài tử, muốn nghe xem nó nói như thế nào.

Miệng của hài tử giật giật, một lúc lâu sau, muốn khóc mà không khóc được đành nói: “Con không tin chính mình, nương.”

Lâm Hàn tức khắc bị nước miếng của mình làm cho sặc, Sở Tu Viễn lại cạn lời.

“Nếu đã không dám luận bàn với nương con thì con hô bắt đầu cái gì?” Sở Tu Viễn trừng mắt hỏi nó.

Tiểu hài tử nhớ lại: “Con giúp ca ca hô thôi mà.”

“Vậy con có biết ca ca con đã chuẩn bị tốt chưa? Mà lại giúp nó hô?” Sở Tu Viễn không nghĩ cũng biết tiểu hài tử chính là xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn: “Ca ca con có miệng, cần con hô giúp à?”

Tiểu hài tử méo miệng, quay về phía nương cầu cứu.

Lâm Hàn: “Trước tiên con phải hỏi ca ca đã chuẩn bị tốt chưa?”

Tiểu hài tử không thể không quay về phía Sở Dương và Sở Ngọc.

Hai huynh đệ đồng thời lắc đầu.

Lâm Hàn nói tiếp: “Nếu ta nghe lời của con, đi lên cho ca ca con mấy chiêu, ca ca con không kịp né tránh, bị thương thì do ai?”

Tiểu hài tử nói không nên lời, cũng không dám giả khóc, nhưng có một điểm nó rất tò mò: “Không cần kiếm cũng sẽ bị thương ạ?”

Sở Tu Viễn ngoắc tay với nó: “Lại đây để cho cha gõ một cái xem.”

Tiểu hài tử liên tục lắc đầu, vỏ kiếm rất nặng, đánh người đau lắm.

Sở Tu Viễn: “Vậy thì thành thành thật thật đứng bên cạnh mà xem, không cho phép lắm miệng.”

Tiểu hài tử cuống quít gật đầu, quả thực chỉ sợ chậm một chút thì cha nó sẽ lại đây gõ cho nó một cái.

Sở Tu Viễn quay về phía Sở Mộc: “Cùng thúc ngươi hoạt động gân cốt một chút.”

Tiểu Hầu gia vui vẻ: “Ta còn tưởng rằng ngài và thẩm thẩm một chọi một, thì ra là ta nghĩ nhiều.”

Sở Tu Viễn khẽ gật đầu một cái, rút kiếm xông lên.

Sở Đại Bảo Bảo sợ tới mức lui về phía sau hai bước, nhìn thấy cha nó chỉ một bước đã xông đến trước người đường huynh nó, kinh ngạc trợn to hai mắt, thẳng đến khi hai người thu tay lại mới phục hồi tinh thần, không khỏi nói: “Cha thật lợi hại.”

Mục đích lần này của Sở Tu Viễn và Lâm Hàn là thu thập Sở Mộc, cho nên Lâm Hàn thăm dò trình độ sâu cạn của Sở Dương và Sở Ngọc xong liền lui ra để cho hai huynh đệ bọn chúng đối luyện.

Lúc này liền đứng ở bên cạnh Đại Bảo Bảo, nghe nói lời này Lâm Hàn liền cố ý hỏi: “Cha có xấu không?”

Tiểu hài tử tỉnh táo lại, nhìn thấy kiếm trong tay cha nó từ trên cổ Mộc ca dời đi, do dự một lát: “Cha lợi hại!”

Lâm Hàn vui vẻ: “Ta hỏi con là có xấu hay không mà.”

Tiểu hài tử lớn tiếng nói: “Sau này con cũng muốn lợi hại giống như cha.”

Sở Tu Viễn đi tới: “Cũng xấu giống như cha à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-157.html.]

Tiểu hài tử theo bản năng lắc đầu: “Không phải!”

Lâm Hàn nhân cơ hội nói: “Cho nên cha vẫn là xấu à?”

Sở Tu Viễn cười tủm tỉm nhìn tiểu hài tử, tiểu hài tử lập tức cảm thấy cổ rất lạnh, không khỏi lui về phía sau một bước: “Con không có nói, là nương nói cha xấu.”

Thật đúng là nhi tử tốt của nàng, bán nàng không chút nương tay: “Có nương ở đây, con nói cha xấu, cha con cũng không dám đánh con.”

Tiểu hài tử hừ một tiếng: “Con mới không tin! Nương cùng cha là một nhóm, tưởng rằng con không biết à.” Không đợi Lâm Hàn mở miệng: “Con không muốn ở cùng với hai người nữa, con đi ăn cơm đây.” Co chân chạy vào trong nhà.

Sở Tu Viễn vừa tức giận vừa buồn cười. Hắn đưa kiếm cho Lâm Hàn, Lâm Hàn đuổi theo hài tử, hắn nhìn chằm chằm chất tử và nhi tử luyện võ.

Chỉ trong mấy ngày, mầm khoai đỏ và bông vải đã nhú lên khỏi đống rơm lúa mì.

Lâm Hàn thấy thấy mầm cây khoai đỏ và bông vải vẫn còn hơi thấp, liền để cho chúng ở trong ruộng ươm giống thêm vài ngày nữa.

Ngày hai mươi bốn tháng ba, ngày hưu mộc, bầu trời âm u, xem ra trời sắp mưa, Hoàng đế Thương Diệu vẫn mang tiểu thái tử đến.

Mà bọn họ chân trước đến, chân sau quản sự mua sắm liền đem sữa bò mà Lâm Hàn muốn mua về.

Lâm Hàn bảo Sở Tu Viễn đi ra hậu viện nhìn chằm chằm hài tử trồng bông và khoai đỏ, còn nàng đi phòng bếp xử lý sữa bò tươi.

Bốn hài tử và hai nô bộc trồng hết mầm khoai đỏ và bông vải xuống đất, mệt đến mức ngồi bệt xuống đất không muốn nhúc nhích, Lâm Hàn cầm bốn quan tiền đi qua.

Sở Dương nhìn thấy liền xua tay: “Quá ít!”

Thương Diệu hỏi: “Mấy thứ các ngươi trồng còn chẳng đáng giá bốn quan tiền, vậy các ngươi còn muốn bao nhiêu?”

Sở Dương hét lên: “Nương, bệ hạ nói ngài trồng bông không đáng giá bốn quan tiền kìa.”

Lâm Hàn theo bản năng nhìn Thương Diệu. Hoàng đế cười ra thành tiếng, chỉ vào Sở Dương: “So với cha ngươi thông minh hơn.” Dừng một chút: “Chê ít thì ngay cả bốn quan tiền cũng không có.”

Đại Bảo Bảo giơ tay nhỏ lên: “Nương, đại ca không cần thì cho con.”

“Nghĩ hay lắm!” Sở Dương trừng mắt nhìn nó một cái, liền chạy về phía bờ ruộng.

Đại Bảo Bảo thấy thế, tay không mỏi chân không đau, đứng lên liền đuổi theo: “Của đệ! Của đệ!”

Sở Ngọc vừa nghe lời này, vốn không muốn dậy cũng chống đỡ đứng lên.

Tiểu thái tử không biết chuyện gì xảy ra, mấy quan tiền mà thôi, còn cần phải tranh đoạt như vậy sao. Nhưng lại sợ bỏ qua cái gì, suy nghĩ một chút cũng đuổi theo.

Lâm Hàn tránh được Đại Bảo Bảo nhào tới: “Một người một xâu, cướp cũng vô dụng.”

Đại Bảo Bảo liền thành thật lại.

Lâm Hàn đưa xâu tiền cuối cùng cho tiểu thái tử. Tiểu thái tử nói cảm ơn, liền cảm thấy một quan tiền này rất nặng, đôi mắt nhỏ liên tục liếc nhìn phụ hoàng nó.

Thương Diệu thấy thế, cười vươn tay, tiểu thái tử vội vàng đưa tiền qua.

Một quan tiền chính là một ngàn đồng tiền, Đại Bảo Bảo ôm cũng phải cố hết sức, nhìn thấy một màn này liền nhét vào trong n.g.ự.c cha nó.

Sở Tu Viễn cố ý trêu chọc nó: “Cho ta à?”

“Không phải!” Đại Bảo Bảo vội vàng lắc đầu: “Cha giúp con cầm, con - sau này con sẽ mua đồ ăn ngon cho cha.”

Sở Tu Viễn vui vẻ, vừa định nói cái gì thì nghe Lâm Hàn thúc giục mấy hài tử rửa tay thay xiêm y, lập tức biết thức ăn ngon mà nàng chuẩn bị cho mấy hài tử sắp ra nồi rồi.

Sở Tu Viễn chuyển đến bên cạnh Thương Diệu, nhỏ giọng nói: “Phu nhân chuẩn bị bánh trứng gà cho bọn chúng, bệ hạ, chúng ta cũng đi qua xem một chút.”

“Có gì khác với bánh ngọt không?” Thương Diệu vừa đi vừa hỏi.

Sở Tu Viễn: “Hấp chứ không phải chiên, cũng tương tự như bánh tùng vậy.”

“Một bên là có trứng gà, một bên không có trứng gà, gần như nhau à?” Thương Diệu không tin, đến trung đường liền nhìn thấy trước mặt mỗi hài tử đều bày một khối bánh ngọt màu vàng nghệ hình tam giác.

Trên bàn vuông ở giữa phòng cũng có một khối, lớn hơn của mấy hài tử một chút, Thương Diệu biết đó là Lâm Hàn chuẩn bị cho hắn. Nhưng Thương Diệu không đi qua đó mà lựa chọn đi về phía nhi tử hắn: “Dịch Nhi, bánh ngọt mà cữu mẫu con làm có ngon không?”

“Ngon lắm.” Tiểu thái tử dùng nĩa bạc gắp một miếng đưa vào trong miệng Thương Diệu: “Mềm mại, phụ hoàng nếm thử xem.”

Thương Diệu liền ăn hết miếng bánh trong tay nó, mềm mại hơi ngọt, có mùi trứng thoang thoảng, khác hẳn với bánh tùng, mà so với bánh ngọt mà hắn ăn trước đó lại càng không giống. Không đúng, ngoại trừ trứng gà thì còn có thứ khác, Thương Diệu nói không ra, liền trực tiếp hỏi: “Ngoại trừ trứng gà và đường, trong này còn có cái gì nữa?”

Lâm Hàn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn có thể nếm ra được: “Còn có sữa bò.”

“Trách không được.” Thương Diệu xoa đầu nhi tử hắn: “Cái này thì con có thể ăn nhiều một chút.”

Tiểu hài tử đang thay răng, bánh gà mềm mại ngon miệng là thích hợp nhất với nó nhất: “Phụ hoàng, trở về cũng có thể ăn sao?”

Thương Diệu mím môi nhìn về phía Lâm Hàn.

Tiểu thái tử lập tức hỏi: “Cữu mẫu có công thức không?”

“Có, đã viết xong rồi.” Lâm Hàn cười nói.

Loading...