Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sống Lại, Ta Nuôi Dưỡng Con Của Đại Tướng Quân - Chương 156

Cập nhật lúc: 2024-08-14 10:24:28
Lượt xem: 102

Lâm Hàn: “Nhà chúng ta có tiền, nhưng không thể phô trương lãng phí. Cha con quyền cao chức trọng, nhưng các con không thể ỷ thế h.i.ế.p người. Lúc nào cũng phải nhớ kỹ những thứ này, qua vài ngày nghỉ ngơi, nương còn làm đồ ăn ngon cho các con.” Ánh mắt dừng lại trên người Đại Bảo Bảo.

Tiểu hài tử lắc đầu nguầy nguậy: “Con không ức h.i.ế.p ai cả, cũng không lãng phí.”

“Có hay không để sau này rồi xem.” Sở Tu Viễn dưới một người trên vạn người, người khác cho dù hận hắn thấu xương cũng không thể không kính người Sở gia. Không thừa dịp mấy hài tử vừa mới có nhận thức để lập quy củ cho chúng nó, tương lai rất dễ được nâng đến mức không biết trời cao đất dày. Nhưng việc này cũng không thể gấp gáp, Lâm Hàn không tiếp tục giảng đạo lý lớn, miễn cho ba hài tử chán ghét: “Nơi này chỉ có sáu cái, con bây giờ cũng không có cách nào lãng phí.”

Tiểu hài tử hét lên: “Sau này cũng không lãng phí.”

Sáng sớm hôm sau, Đại Bảo Bảo nhìn thấy sữa đậu nành muốn uống, thấy bánh rán muốn ăn, tiếc rằng bụng nó nhỏ, ăn một cái bánh rán, lại ăn một cái bánh bao thịt, sữa đậu nành uống không nổi nữa, tiểu hài tử dời bát sang bên cạnh một chút liền muốn rời đi.

Lâm Hàn đưa tay túm lấy nó: “Hôm qua ai nói không lãng phí?”

Tiểu hài tử cứng đờ, nặng nề xoay người, vẻ mặt đáng thương nói: “Nương...” Trong mắt sáng ngời, chỉ vào chén: “Con không uống.”

Lâm Hàn: “Tất cả chúng ta đều có, con mà không uống thì định cho ai uống?”

Tiểu hài tử nhìn đại hca của nó rồi lại nhìn nhị ca. Cả hai đều không tiếp lời. Tiểu hài tử đem ánh mắt dời sang cha và biểu ca của mình.

Sở Tu Viễn cười nói: “Con cầu xin ta, ta có thể cân nhắc.”

“Cầu xin rồi mà ngài còn phải cân nhắc?” Tiểu hài tử hừ một tiếng, quay về phía đại ca nó: “Huynh có uống không?” Trông mong nhìn Sở Dương hỏi.

Sở Dương nhướng mày: “Ta được cái gì?”

Sao còn đòi hỏi lợi ích nữa đây.

Tiểu hài tử nhíu nhíu mày, lại muốn hừ một tiếng, đối mặt với bộ dáng cười mà như không cười của nhị ca nó, trong lòng rùng mình, không dám đùa giỡn tính tình nữa, lắp bắp hỏi: “Đại ca muốn cái gì?”

“Một chén sữa đậu nành mười đồng tiền.” Sở Dương vươn tay.

Mỗi lần ba hài tử muốn cha nương mua đồ cho bọn chúng, Lâm Hàn và Sở Tu Viễn nhất định sẽ hỏi bọn chúng mua cái gì. Mà nếu bọn chúng dùng tiền của mình thì muốn mua cái gì cứ mua cái đó, cho dù mua rồi vứt đi, Lâm Hàn cũng mặc kệ. Vậy nên tiền riêng chính là bảo bối của ba hài tử.

Tiểu hài tử vừa nghe dùng đến bảo bối, trái tim nhỏ cũng co rút đau đớn, xoay người tìm Sở Tu Viễn: “Cha, van cầu ngài giúp con đi.”

Sở Tu Viễn đoán được tiểu hài tử sẽ tìm hắn, nhưng không ngờ nó lại nhanh như vậy, theo bản năng nói: “Chỉ cầu ta như vậy thôi à?”

Tiểu hài tử không khỏi chớp chớp mắt: “Vậy muốn, muốn như thế nào?” Nhìn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn: “Lấy ra thành ý lớn nhất của con đi.”

Tiểu hài tử bịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Van cầu cha, giúp con uống hết đi.”

Sữa đậu nành trong miệng Sở Mộc suýt nữa phun thẳng lên mặt hắn, cuống quít quay đầu phun xuống đất ở bên khác.

Sở Dương không khỏi “A” một tiếng, ghét bỏ nhíu mày, cho dù biết hắn không phải cố ý.

Nha hoàn bị Đại Bảo Bảo làm cho kinh ngạc sững sờ lấy lại tinh thần, cuống quít lấy giẻ lau thu dọn.

Sở Tu Viễn không biết nói gì: “Đại Bảo Bảo, con đang làm gì vậy?”

“Cầu xin cha giúp con đó.” Tiểu hài tử trả lời không cần suy nghĩ.

Sở Tu Viễn không khỏi nhìn về phía Lâm Hàn, đầu gối của nó cũng quá mềm đi.

Lâm Hàn cũng muốn nói như vậy: “Vì sao con không cầu đại ca con? Chỉ là chuyện tốn mười đồng thôi mà.”

“Con muốn cầu xin cha.” Tiểu hài tử nói một cách hợp tình hợp lý.

Lâm Hàn vừa nhìn nó như vậy liền biết không có thành ý. Hết lần này tới lần khác nó vẫn còn quỳ trên mặt đất. Lâm Hàn nháy mắt với Sở Tu Viễn, cứ uống hết trước đã, đợi lát nữa dạy bảo nó, đầu gối không thể mềm như vậy được.

Sở Tu Viễn bưng qua uống sạch, tiểu hài tử lập tức đứng dậy.

Động tác quá nhanh, Sở Tu Viễn thiếu chút nữa bị sặc sữa đậu nành, trơ mắt nhìn tiểu hài tử chạy ra ngoài chơi.

Sau bữa trưa, Lâm Hàn đoán chừng tiểu hài tử sắp ngủ thiếp đi, ôm hài tử lên đùi: “Đại Bảo Bảo, buổi sáng nghĩ như thế nào mà quỳ xuống cầu xin cha con?”

Đại Bảo Bảo dụi dụi mắt: “Cha bảo con quỳ.”

Lâm Hàn: “Cha con nói thành ý không phải là muốn con quỳ mà là muốn con cho hắn mười đồng tiền. Con nói cho nương, nương sẽ không nói cho cha con biết, lại cho con mười đồng tiền nữa.”

Tiểu hài tử trong nháy mắt lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn bốn phía, phát hiện đại ca, nhị ca của nó cũng đang ngủ trong phòng, vẫy vẫy tay với Lâm Hàn, ghé vào bên tai Lâm Hàn nói: “Phu tử nói, dưới gối nam nhi là hoàng kim, không được quỳ, nếu quỳ thì hoàng kim nhà ta sẽ biến mất. Phu tử còn nói thiên địa, bệ hạ và cha nương có thể quỳ, cái gì cũng không thiếu. Nương, thấy con thông minh chưa?”

Trong lòng Lâm Hàn tự nhủ, con đâu phải thông minh, con là tinh quái.

“Rất thông minh, cái gì cũng không thiếu, còn lừa cha con giúp con ăn cơm thừa.” Lâm Hàn nói.

Tiểu hài tử mỉm cười: “Nương, tiền của con đâu?” Vươn tay nhỏ ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-ta-nuoi-duong-con-cua-dai-tuong-quan/chuong-156.html.]

Lâm Hàn không khỏi hỏi: “Tiền gì?”

“Mười đồng. Nương, phu tử đã nói, người không thể nói chuyện không giữ lời.”

Lâm Hàn muốn cười, mới đi học có hai ngày mà đã giáo huấn nàng rồi: “Được, chờ một chút, nương sẽ lấy cho con.”

Tiểu hài tử vui vẻ: “Con có phải là người thông minh nhất trong nhà chúng ta không?”

“Không phải.” Lâm Hàn sợ nó quá tự mãn, giáo dục thất bại cũng vô dụng: “Trước mắt người thông minh nhất trong nhà chúng ta chính là ta và cha con. Ta biết làm rất nhiều món ngon, mà cha con biết đánh Hung Nô, kiếm được rất nhiều tiền.”

Tiểu hài tử muốn phản bác, miệng giật giật, lại phát hiện không cách nào phản bác được: “Sau này con sẽ còn lợi hại hơn cả cha!”

“Vậy con phải ăn ngon, ngủ ngon, chăm chỉ học tập với phu tử thì mới có thể trưởng thành được.”

Tiểu hài tử gật đầu thật mạnh: “Nương, con buồn ngủ rồi.”

Lâm Hàn đặt nó lên giường, thấy nó đã ngủ say, đi ra ngoài cửa liền thấy Sở Tu Viễn đi tới đi lui dưới mái hiên, bộ dáng rất lo lắng.

“Thế nào rồi?” Sở Tu Viễn vội vàng đi tới.

Lâm Hàn kéo hắn đi tới trung đường, Sở Mộc ngồi ở bên trong, xem ra cũng đang chờ nàng. Lâm Hàn liền nói thẳng: “Nó cảm thấy quỳ trước chàng là chuyện nên làm, không phải chịu thiệt thòi gì. Nói cách khác, có cầu xin chàng cũng giống như không cầu xin.”

Sở Tu Viễn không hiểu: “Vì sao?”

“Chàng là cha nó, nhi tử quỳ gối trước lão tử là thiên kinh địa nghĩa.” Lâm Hàn nói.

Sở Tu Viễn há mồm cứng lưỡi.

Sở Mộc khó có thể tin được: “...Nó bao nhiêu tuổi?”

“Phu tử đã nói qua cho nó.” Lâm Hàn đại khái thuật lại những lời nghe được từ chỗ Đại Bảo Bảo, cuối cùng mới nói: “Lão sư nói như vậy có lẽ là bởi sợ nó không hiểu cái gì là dưới gối nam nhi có vàng. Chỉ nói thiên địa quân thân, đại khái là không dám tự coi mình là sư phụ của Đại Bảo Bảo.”

Phu tử của Sở Bạch một thân tay trắng, quả thật không dám để cho nhi tử của Đại tướng quân quỳ lạy.

Điểm ấy Sở Tu Viễn có thể hiểu được, thế nhưng có một điểm hắn không thể lý giải: “Làm sao mà nó có thể nghĩ ra được chứ? Từ khi Đại Bảo muốn của nó mười đồng tiền cho đến khi nó quỳ xuống trước ta cũng chỉ có một chớp mắt thôi.”

“Phải.” Sở Mộc nói: “Ta cũng không nghĩ tới còn có thể thế này.”

Lâm Hàn: “Có lẽ trong đầu nó chỉ mới học được một chút như vậy nên mới dễ nghĩ tới như thế.” Nói xong nhìn về phía Sở Tu Viễn: “Cho dù thế nào, nhi tử này của chàng lớn lên không phải thành anh hùng thì chính là gian hùng.”

Sở Mộc bày tỏ sự đồng ý sâu sắc: “Thẩm thẩm, sau này ngài và thúc phụ phải lo lắng nhiều hơn rồi. Bằng không thì sớm đem ta cùng Đại Bảo, Nhị Bảo phân ra ngoài.”

Sở Tu Viễn lắc đầu: “Không cần phiền toái như vậy. Nếu như nó đi theo con đường lệch lạc, ta và thẩm thẩm ngươi trước khi c.h.ế.t sẽ mang nó đi luôn.”

Sở Mộc sửng sốt một chớp mắt, chờ hiểu được ý của hắn, không khỏi quay về phía Lâm Hàn: “Thẩm thẩm, đây là thúc phụ của ta sao?”

“Ta và thúc phụ ngươi nghĩ giống nhau.” Lâm Hàn nói.

Sở Mộc há miệng: “Quấy rầy rồi, ta..ta - ta vẫn nên đi xem tiểu đệ của ta thế nào rồi.” Không đợi hai người mở miệng, sải bước chạy ra ngoài.

Lâm Hàn không nhịn được cười: “Nhìn xem chàng dọa hắn rồi kìa.”

“Là nàng, không phải ta.” Sở Tu Viễn quay đầu nhìn về phía Sở Mộc biến mất: “Mấy bữa nay hắn cũng có chút lười biếng.”

Lâm Hàn cười hỏi: “Cho nên?”

“Ngày mai bảo hắn dạy mấy hài tử tập võ.” Sở Tu Viễn nói.

Lâm Hàn lập tức biết hắn muốn làm gì.

Sáng sớm ngày hôm sau, tiểu Hầu gia lôi kéo Đại Bảo Bảo, không cho hắn quấy rối, nhìn chằm chằm Sở Dương cùng Sở Ngọc luyện võ, Lâm Hàn cùng Sở Tu Viễn mỗi người một thanh kiếm đi qua.

Đại Bảo Bảo nhìn thấy cha nương, hất tay đường huynh chỉ biết bắt nạt nó, chạy về phía nương mình.

Lâm Hàn rút trường kiếm ra, tiểu hài tử đột nhiên dừng lại, ngoan ngoãn nói: “Nương, con rất nhớ nương.”

“Ta không tới đó, con muốn ta làm gì?” Lâm Hàn cố ý gây khó dễ cho nó.

Tiểu hài tử vươn ra ba ngón tay: “Phu tử của đại ca nói một ngày không gặp tựa ba thu. Con không được gặp nương một đêm, vậy là một năm rưỡi. Nương không nhớ con sao?”

Lâm Hàn há miệng, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Sở Tu Viễn tiếp lời: “Không! Nương con chỉ nhớ ta thôi, không rảnh mà nhớ con đâu.”

“Con không nói chuyện với cha.” Tiểu hài tử trừng mắt nhìn Sở Tu Viễn, hừ một tiếng xoay người rời đi, cái miệng nhỏ nhắn nhịn không được nói thầm: “Mỗi ngày cứ dính lấy nương, còn không cho phép nương nhớ con, hừ, sau này con sẽ không thương cha nữa.”

Sở Tu Viễn đuổi theo, Lâm Hàn vội vàng bắt lấy cánh tay hắn: “Chính sự.”

Sở Tu Viễn chỉ vào tiểu hài tử, nghiến răng nghiến lợi: “Chờ đến khi nó tập võ, nếu không cho nó một trận thì ta cùng họ với nó!”

Loading...