SỐNG LẠI MỘT KIẾP, TA GẢ CHO TIỂU LANG - PHẦN 5

Cập nhật lúc: 2024-07-05 00:04:14
Lượt xem: 1,204

Chương 25

Sau khi trở về kinh thành Trường An, Phó Trạch Nghiên được phong tước và đến phủ tướng quân của mình.

Bên phía Bùi Tu Ngôn năng lực không đủ, ngoài việc luôn kìm kẹp Phó Trạch Nghiên, hắn vẫn không thể làm gì đảng Tam hoàng tử.

Không có ta giúp hắn liên lạc và cung cấp tài nguyên như kiếp trước, kiếp này hắn không thể lặp lại vinh quang của kiếp trước.

Nhưng ta đã bị bắt cóc.

Ngay trên đường phố kinh thành Trường An, khi có hộ vệ bên cạnh, ta đã bị bắt đi.

Liên Y thậm chí còn bị thương ở cánh tay để bảo vệ ta.

Ta tưởng rằng người bắt ta sẽ là Lý Uyển hoặc đảng Thái tử, không ngờ lại là Bùi Tu Ngôn.

Những ám vệ mà Phó Trạch Nghiên sắp xếp cho ta cũng c.h.ế.t gần hết.

Ta bị trói ngồi trên giường, còn bị bịt mắt nữa.

Những ngón tay thon dài của Bùi Tu Ngôn nâng niu như báu vật, gỡ bỏ tấm vải lụa che mắt ta.

Ta nhắm mắt lại, từ từ thích nghi với ánh nắng chói chang.

Bùi Tu Ngôn nhẹ nhàng cười nhìn ta, trong mắt hắn là sự si mê và cuồng nhiệt xa lạ.

Ta lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Sao thế? Bắt ta đến để trả thù cho công chúa của ngươi sao?"

Một thời gian trước, sứ giả Tây Vực đến triều kiến, một là để hai nước thiết lập quan hệ ngoại giao, hai là để bàn về việc công chúa Lý Uyển kết hôn với hoàng tử Tây Vực.

Lý Uyển tiếng xấu đồn xa, sứ giả Tây Vực đương nhiên cũng có nghe, nhưng cuộc hôn nhân này liên quan đến quan hệ giữa hai nước, cũng không phải muốn hủy là hủy được.

Vì vậy, ta đã đẩy sóng trợ gió một chút, khi lão hoàng đế và thái tử cùng những người khác dẫn sứ giả Tây Vực đi thăm ngự hoa viên, tình cờ gặp Lý Uyển đang tàn nhẫn hành hạ mười bảy hoàng tử không được sủng ái.

Tây Vực lần này có lý do chính đáng để từ hôn, còn ta cũng báo được mối thù năm xưa nàng ta hạ thuốc ta.

Lão hoàng đế mất hết mặt mũi, bách tính oán than, thậm chí còn đánh trống kêu oan, tấu chương của các đại thần như ong vỡ tổ bay đến trước mặt lão hoàng đế, lão thừa tướng trung thành liều c.h.ế.t can gián, Lý Uyển bị giam vô thời hạn trong phủ công chúa.

Giờ đây, quân cờ của ta trong cung đã đủ dùng, có quá nhiều cách để khiến Lý Uyển mất mặt, cuối cùng ta vẫn không nhẫn tâm làm chuyện hạ thuốc như nàng ta.

Nghe ta nói xong, Bùi Tu Ngôn cười khổ một tiếng: "Vãn Vãn, nàng xem nơi này có quen không?"

Ta nhìn xung quanh, chiếc giường quen thuộc, bức bình phong quen thuộc, khung cảnh quen thuộc.

Nơi này giống hệt với nơi ở của hai chúng ta ở kiếp trước.

"Ta đã mất ba năm để khôi phục lại Lâm phủ chúng ta ở kiếp trước, từ nay về sau nơi này sẽ là nhà của chúng ta."

Ta nhìn vào sự cố chấp trong đáy mắt Bùi Tu Ngôn, lông tơ dựng đứng.

"Ngươi đã mưu tính chuyện này suốt ba năm qua ư?"

"Bùi Tu Ngôn, ta đã sớm không còn nhà cùng ngươi nữa rồi, tỉnh táo lại đi!"

Bùi Tu Ngôn cúi đôi mày thanh lãnh xuống, nhếch khóe môi lên tựa như Bồ Tát cúi đầu, lại tựa như yêu tinh dụ dỗ.

"Vậy thì ngươi có nhà cùng ai? Phó Trạch Nghiên ư?"

"Ta biết ngươi đang chờ hắn đến cứu, thứ bột huỳnh quang ngươi chọc thủng trên áo và những ám vệ kia đều đã bị ta xử lý rồi, sẽ không ai tìm được đến đây đâu."

"Ngươi điên rồi sao?"

Chương 26

Bùi Tu Ngôn đưa tay định chạm vào mặt ta, ta vội tránh đi, ánh mắt hắn lóe lên, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Hắn miễn cưỡng chỉnh lại nếp nhăn trên áo ta.

"Nàng có mắng ta là kẻ điên cuồng hay vô liêm sỉ cũng chẳng sao, chỉ cần nàng ở bên ta, kế sách này chính là mưu kế tuyệt diệu phá tan thế bế tắc."

"Nàng có biết không, Vãn Vãn, đây thực ra là kiếp thứ ba của chúng ta, từng có tiên nhân báo mộng, nói rằng đây là kiếp cuối cùng của chúng ta rồi."

Bùi Tu Ngôn dường như đắm chìm trong thế giới của riêng mình, hắn nhìn ta, nhưng lại như nhìn xuyên qua ta, tự lẩm bẩm.

"Kiếp đầu tiên chính là kiếp ta tự sát."

"Bùi Tu Ngôn kiếp đó, tất cả khí tiết và cốt cách đều bị Lý Uyển đánh tan, nàng đối tốt với ta một phần, ta liền đau đớn vì hồi ức một phần, ta hạnh phúc một phần, nỗi nhục nhã và xấu hổ trước kia lại tăng thêm một phần."

"Cho dù nàng mua ta ra khỏi phủ, ta vẫn là món đồ chơi Bùi Tu Ngôn, ta phải yêu nàng ta, như vậy ta mới là Bùi Tu Ngôn trong sạch từng bước đi trên nhân gian."

"Xin lỗi, Vãn Vãn, kiếp đó ta không thể từ biệt ngươi tử tế."

"Kiếp thứ hai ta được trọng sinh đến trước khi chúng ta đính hôn, lần này ta quyết định không làm liên lụy nàng nữa, từ chối hôn ước, nàng không nói gì mà bình thản chấp nhận việc ta từ hôn, khoảnh khắc đó, ta lại có chút mất mát. Sau đó Lý Uyển lại để mắt đến ta, kết cục nàng cũng có thể đoán được, chỉ là một món đồ chơi không đáng kể mà thôi. Nàng và Phong Dương đính hôn, tiệc đính hôn có ta cùng Lý Uyển tham dự, nàng vẫn xinh đẹp rạng ngời như vậy, không có ta, cuộc sống của nàng thuận lợi hơn, nhìn thấy Phong Dương bên cạnh nàng, lúc đó ta có một sự thôi thúc bất chấp tất cả g.i.ế.c hắn."

"Nàng vốn nên là của ta, kiếp thứ hai, tiên nhân để ta nhìn rõ trái tim mình, vì vậy ta lại tự sát, mở ra kiếp thứ ba của chúng ta."

Bùi Tu Ngôn cười, nhưng ta dường như thấy hắn rơi một giọt nước mắt: "Kiếp này của chúng ta đáng lẽ phải viên mãn hạnh phúc, đáng lý phải như vậy."

"Có lẽ ý nghĩa của kiếp này là tiên nhân muốn ta nhìn rõ nàng, không để giẫm lên vết xe đổ nữa." Ta không hề lay động trước câu chuyện của hắn, lạnh lùng nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-mot-kiep-ta-ga-cho-tieu-lang/phan-5.html.]

"May mà là kiếp cuối cùng rồi, ta đã tạo nghiệp gì mà phải chơi với ngươi ba kiếp thế?"

"Thả ta ra, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy, Bùi Tu Ngôn."

Bùi Tu Ngôn từ từ ngẩng đôi mắt đỏ hồng lạnh lùng: "Trừ khi ta chết."

"Ta trừ khử Phó Trạch Nghiên, như vậy nàng sẽ yên tâm ở đây với ta, đúng không?"

Một dáng vẻ không đội trời chung.

Ta mỉm cười: "Ngươi g.i.ế.c hắn vào canh ba, chưa đến canh năm, ta nhất định sẽ xuống dưới đó bầu bạn với hắn, ngươi biết đấy, ta nói được làm được."

Chương 27

Ta đã ba ngày không ăn cơm.

Bùi Tu Ngôn hết cách, lấy tánh mạng toàn phủ ra uy h.i.ế.p ta.

Quen biết lâu như vậy, ta mới phát hiện thiên nhân như Bùi thừa tướng cũng có thể vô liêm sỉ đến nước này.

Ta cười nói: “Chúng ta đều đã c.h.ế.t rồi, còn quan tâm chuyện sau này làm gì, đời này ta thực sự xin lỗi người Lâm phủ, chờ xuống địa phủ, ta lại bồi tội với bọn họ.”

Sau đó ta không ăn không uống, ta có thể đánh cược là hắn có thể mềm lòng hay không.

Ngày thứ năm, Bùi Tu Ngôn bắt Đỗ thần y đến, cũng vì hành động này mà Phó Trạch Nghiên cũng lần theo dấu vết tìm được nơi ở của Bùi Tu Ngôn.

Sau khi tìm được ta, mặt may Phó Trạch Nghiên lạnh như băng giá, hắn ôm ta lên xe ngựa, ta biết đó là biểu hiện tức giận của hắn, ta kéo tay áo hắn.

Hắn xoa đầu ta, nói: "Yên tâm, ta có chừng mực."

Sau đó xoay người đi về phía Bùi Tu Ngôn, sắc mặt nghiêm nghị.

Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng rên rỉ đ.ấ.m đá, ta lấy bánh đào mà Phó Trạch Nghiên chuẩn bị cho ta.

Xe ngựa chưa đến phủ, Chiêu Tài đã đợi ở cửa nhỏ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài thì vội vã từ trong phủ ra đón, Tiến Bảo kéo Chiêu Tài lại, quát: "Điềm tĩnh chút đi, chưa về đâu."

Chiêu Tài đ.ấ.m một quả vào đầu Tiến Bảo: "Lúc này còn điềm tĩnh cái nỗi gì."

"Ca! Ngươi lại đánh ta!"

Chương 28

Kiếp này, đảng thái tử mất đi sự giúp đỡ của Bùi Tu Ngôn nên nhanh chóng tan rã.

Tam hoàng tử có thể nói là thế như chẻ tre, ngày lão hoàng đế uống thuốc tiên đột tử, Tam hoàng tử trực tiếp dẫn binh vây quanh thái tử và những người khác, xé chiếu thư truyền ngôi cho thái tử ngay trước mặt.

Sau khi Tam hoàng tử thành công, thái tử và hoàng hậu bị giam cầm trong hoàng lăng, cũng lúc này ta mới nghe Phó Trạch Nghiên kể chuyện mẫu phi của Tam hoàng tử bị hoàng hậu hại chết.

Lý Uyển từ sau chuyện sứ giả Tây Vực lần trước thì chưa từng ra khỏi phủ, nên cũng không biết chuyện đoạt đích.

Tam hoàng tử ra lệnh, các nam sủng trong phủ công chúa có thể tự quyết định đi hay ở.

Sau khi ta dưỡng bệnh xong thì ném Bùi Tu Ngôn vào phủ công chúa.

Lý Uyển đã không còn sự tôn quý như trước kia khi còn là trưởng công chúa, trên người đầy những vết sẹo do các nam sủng trong hậu viện của nàng trả thù.

Nàng xõa tóc, sắc mặt tái nhợt, đầy vẻ u ám, nhìn thấy ta, nàng ta vẫn còn ra vẻ uy phong của công chúa.

Nàng ta vung tay thật mạnh, hất tất cả đồ ăn trên bàn xuống đất, làm cho ma ma bên cạnh giật mình.

Nàng ta gào lên với ta: "Ta là trưởng công chúa Lý Uyển, Lâm Vãn! Ta muốn g.i.ế.c các ngươi!"

Ta liếc nhìn Bùi Tu Ngôn đang bị ám vệ áp giải, nói:

"Có lẽ trong ba kiếp mà ngươi nói, kiếp này, chúng ta mới thực sự viên mãn, Lý Uyển mãi mãi thuộc về ngươi."

"Đúng rồi, vết thương của Liên Y ta vẫn chưa tính sổ với ngươi."

Thị vệ mà Phó Trạch Nghiên để lại cho ta tiến vào, ta rút thanh kiếm bên hông thị vệ, giây tiếp theo, cánh tay Bùi Tu Ngôn lập tức m.á.u chảy như suối.

Bùi Tu Ngôn chớp chớp hàng mi dính máu, m.á.u chảy đầy trên cánh tay, lúc đầu còn ấm, nhưng rất nhanh m.á.u trở nên lạnh ngắt, chảy xuống đất, đông lại thành những vết bẩn màu đỏ sẫm.

Hắn giãy giụa gọi "Vãn Vãn", dùng sức giằng khỏi sự khống chế của ám vệ, run rẩy sờ vào góc váy ta.

Vết nứt màu m.á.u lan rộng, giống như lưới trời đất vô hình.

Ta lạnh lùng lui về phía sau một bước, quay người không nhìn hai người phía sau.

Ra khỏi phủ công chúa, giờ mão trời vừa hửng sáng, trên bầu trời vẫn treo lơ lửng vài ngôi sao sáng tối, không khí lạnh lẽo, gió đêm lạnh thấu xương thổi đến mức mặt người đau nhói, ngay cả hơi thở phả ra cũng có thể đông cứng ngay lập tức.

Xe ngựa của Lâm phủ chờ ở bên ngoài phủ công chúa, Phó Trạch Nghiên đứng thẳng tắp bên cạnh xe ngựa.

"Liên Y và Chiêu Tài Tiến Bảo đã chuẩn bị một bàn đầy ắp các món ăn tại tửu lâu, toàn là món ăn Hồ Nam mà nàng yêu thích."

Ta nắm lấy bàn tay ấm áp của hắn, cười nói:

"Đi thôi, về nhà nào."

__________________________

Theo dõi tui để đọc truyện cổ đại hay nhooo

Bình luận

0 bình luận

    Loading...