SỐNG LẠI MỘT KIẾP, TA GẢ CHO TIỂU LANG - PHẦN 4

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:30:52
Lượt xem: 1,035

Chương 20

Phó Trạch Nghiên không nói gì trong một lúc lâu.

Một lúc sau, hắn mới chậm rãi ngước đôi mắt đỏ như m.á.u lên, gằn từng chữ nói: "Ta đã hiểu rồi, chủ tử."

Phó Trạch Nghiên vừa rời đi thì một vị khách không mời mà đến đã đến.

Ta lạnh lùng nhìn Bùi Tu Ngôn đang cầm giải thưởng của hôm nay.

"Có chuyện gì vậy? Bùi công tử."

Bùi Tu Ngôn sững sờ trong hai giây, là nggười chưa bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng lúc này hắn lại thực sự đang bối rối.

Hắn lấy phần thưởng là viên Dạ Minh Châu ra nói: “Ta nhớ kiếp trước nàng rất thích Dạ Minh Châu…”

"Kiếp trước? À, Dạ Minh Châu này ấy mà, năm sinh nhật lúc ta năm tuổi phụ thân ta đã tặng ta một rương rồi. Kiếp trước ta thích là vì viên ngọc đó là nàng tặng ta.”

"Hơn nữa viên Dạ Minh Châu này không phải do ngươi đường đường đoạt được, nếu tranh tài đến cuối cùng, ngươi không thắng được Phó Trạch Nghiên đâu."

Giọng nói của Bùi Tu Ngôn khàn khàn, trầm đến mức có thể đè c.h.ế.t ta.

“Không thắng được cũng không sao, chỉ cần nàng còn yêu ta là đủ rồi.”

Bùi Tu Ngôn nắm lấy cổ tay ta rồi kéo ta lại gần.

"Ta biết nàng mua hắn chỉ để chọc giận ta, ta có thể làm bất cứ điều gì để cầu xin nàng tha thứ nhưng xin nàng đừng dùng cách này được không."

“Ngươi lấy đâu ra niềm tin ta vẫn còn yêu ngươi thế?” Ta lắc mạnh cổ tay hắn, cảm thấy trong lồng n.g.ự.c đau nhói xen lẫn ghê tởm.

“Người thầy mà nàng thuê cho hắn, cả nơi hắn ở đều giống kiếp trước của ta.”

Ta giận dữ hét lên: “Vậy nếu động cơ mua hắn ban đầu của ta không đơn thuần như vậy thì sao?”

"Nói thật với ngươi, ngươi biết tại sao kiếp này ta mua Phó Trạch Nghiên không?"

"Bởi vì hắn là khắc tinh của ngươi, ta sẽ nâng hắn lên cao giống như kiếp trước đã từng làm với ngươi, chỉ cần ngươi không vui thì ta thoả mãn.”

"Quan trọng nhất là hắn không bẩn thỉu như ngươi!"

Ta lùi lại, lấy cách tự làm mình tổn thương để cuối cùng thoát khỏi sự kiềm chế của Bùi Tu Ngôn.

Trong lòng ta bực bội không thôi, không muốn ở cùng phòng với hắn, không muốn nhìn thấy gương mặt hắn lấy một cái, nên ta vén rèm lều đi ra ngoài.

Nhưng lại đụng phải Phó Trạch Nghiên đang xách một bầu rượu, cả người nồng nặc mùi rượu.

Tim ta lỡ nhịp, ta không biết hắn đã ở đây bao lâu, đã nghe được bao nhiêu rồi.

Ta im lặng đứng đó, còn hắn thì bình tĩnh nhìn ta, ánh mắt lạnh lùng xa xăm như lần đầu gặp nhau.

Ta mở miệng nhưng không nói gì.

Mặc dù cảm thấy có chút áy náy nhưng nếu nghe được thì sao giờ, mặc kệ mục đích của ta là gì, ta cứu hắn ra là chuyện quá rõ,

Nghĩ đến đây, ta lạnh lùng cụp mi xuống rồi cất bước rời khỏi nơi thị phi này.

Chương 21

Lý Uyển gửi lời mời, mời Phó Trạch Nghiên và ta đến họp mặt tại phủ công chúa.

Ta chật vật nhận lấy thiệp, thứ nhất, kể từ khi về phủ sau chuyến săn thú, Phó Trạch Nghiên đã phớt lờ ta, nhìn thấy ta giống như nhìn thấy một người xa lạ, cho dù có chuyện hắn cũng sẽ xử xự theo phép công, thân với Tiến Bảo hơn cả ta.

Thứ hai, sau lần săn thú đó, ta cảm thấy Lý Uyển dường như lại có hứng thú với Phó Trạch Nghiên, nàng ta sẽ không từ thủ đoạn để đoạt được thứ mà mình muốn.

Bây giờ khắp nơi đều có chiến tranh, triều đình cần tiền, việc làm ăn của Lâm gia rất lớn và phức tạp, nếu động đến ta thì kinh tế cả nước sẽ chấn động.

Cho nên vào lúc này, có lẽ nàng ta sẽ không quá làm khó ta.

Nhưng Phó Trạch Nghiên có thể sẽ gặp phải biến cố.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ta sai Tiến Bảo mời Lý tướng quân đến một tửu lầu để họp mặt, đã đến lúc để Phó Trạch Nghiên đi trên con đường mà hắn nên đi.

Sau khi chào hỏi Lý tướng quân, ta mời Phó Trạch Nghiên tới thư phòng.

Mặt mày hắn thờ ơ, đôi mắt vốn đã lạnh lùng nay lại càng khó gần hơn.

Nhìn bộ dạng của hắn như vậy, ta liền giận sôi máu, ta tức giận thông báo cuối tháng hắn sẽ lên đường nhập ngũ.

Phó Trạch Nghiên lạnh lùng nhếch khoé môi lên: "Sau khi nhập ngũ thì sao nữa? Giống cái kiếp trước chó má gì đó, giúp ngươi đối phó với Bùi Tu Ngôn sao?”

Gân trên trán ta giật lên, lửa giận trong lòng bộc phát: “Phó Trạch Nghiên, không cần nói nhảm với ta, dù ngươi không muốn ta cũng sẽ không nói cho ngươi nửa chữ.”

"Dù Bùi Tu Ngôn thuộc phe Thái tử thì sao? Trong thế lực trong triều đình hiện nay, ai mà không thiếu tiền? Muốn phế một Bùi Tu Ngôn đối với ta dễ như trở bàn tay.”

“Điều ta sợ chính là ngươi lại rơi vào tay Lý Uyển, ngươi hiểu không?”

Ta liếc nhìn hắn đang im lặng, càng cảm thấy thất vọng buồn lòng hơn, sói con là sói con, nuôi lâu như vậy vẫn chưa đủ trưởng thành.

"Ngươi đi đi, ta cho ngươi một ít tiền làm lộ phí, ngươi muốn làm gì, muốn đi đâu thì đi, Lâm gia sau này không liên quan gì đến ngươi, ra ngoài đi, không muốn nhìn thấy ngươi nữa."

Ta lật cuốn sổ kế toán trong tay, không nhìn hắn nữa, Phó Trạch Nghiên đứng đó hồi lâu không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, ta mới nghe thấy hắn nói với giọng khàn khàn: “Ta sẽ đi, coi như báo đáp ân tình của ngươi.

Nói xong, hắn rời khỏi thư phòng.

Ta bực bội xoa trán.

Chương 22

Ngày hắn lên đường, ta không tiễn hắn, sau khi Tiến Bảo trở về nói với ta rằng hắn luôn tâm tư bất định, thường xuyên nhìn về phía cửa, ta thấy lời này có phần khoa trương.

Ba năm trôi qua như một cái chớp mắt, kiếp này có ta nâng đỡ nên Phó Trạch Nghiên trưởng thành nhanh hơn kiếp trước.

Còn Bùi Tu Ngôn thì không được thuận lợi như kiếp trước, phải vất vả làm việc dưới trướng thái tử, Lý Uyển dường như cũng bớt hứng thú với hắn.

Ta vừa gây khó dễ cho Bùi Tu Ngôn, vừa liên lạc với tam hoàng tử, chỉ nói: "Dân nữ nguyện lập công khai quốc, giúp điện hạ một tay."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-mot-kiep-ta-ga-cho-tieu-lang/phan-4.html.]

Huống hồ kiếp trước, phe giành ngôi chiến thắng cũng là phe tam hoàng tử nên ta cũng chẳng có gì phải băn khoăn.

Sau khi tiếp xúc với tam hoàng tử, ta không dám nói hắn có phải minh quân hay không, nhưng chắc chắn sẽ là một nhân quân.

Gần đây, ta dẫn theo Liên Y định đến Giang Nam để nhập một số món ăn đặc sản về tửu lâu.

Đi đến giữa đường thì bọn ta gặp phải một nhóm cướp.

Khoảng mười tên cướp mặt mày dữ tợn, hung thần ác sát chắn ngang đoạn đường nhỏ.

Hộ vệ Lâm gia và Tiến Bảo vây quanh ta và Liên Y để bảo vệ.

Tên béo đầu sỏ có khuôn mặt đầy sẹo, hai con mắt nhỏ liếc nhìn ta và Liên Y một cách thèm thuồng, Liên Y tiến lên một bước chắn trước mặt ta.

Tên béo cười toe toét nói: "Tiểu nương tử, bảo đám lâu la bên cạnh ngươi ngoan ngoãn tránh ra đi, nộp hết đồ có giá trị ra đây, lát nữa sẽ được bớt khổ."

Mấy tên cướp cùng cười ồ lên, giọng cười chói tai khó nghe như chim cuốc hói lông.

Một tên đàn em bên cạnh tên béo huýt sáo: "Đại ca, hai ả này có thể chia cho anh em một đứa không, mấy hôm nay chưa được ăn thịt."

Tên béo cười lớn, chưa kịp mở miệng nói thì nghe thấy tiếng "vù" một tiếng, một mũi tên sắc bén như muốn phá tan tre trúc xé gió lao tới, trúng ngay giữa trán tên béo.

Ngay sau đó, nụ cười trên mặt tên béo đông cứng lại, gã ta ngã gục xuống đất.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì đám cướp kia lập tức hoảng hốt, hỗn loạn thàng một đống.

Tiến Bảo nhìn quanh, chỉ thấy cách chúng ta không xa có ba người nam tử cưỡi ngựa cao đầu, oai phong tuấn tú như thần tiên hạ phàm.

Mà người cầm cung tên đứng đầu, mũi cao môi mỏng, mí mắt rất mỏng, hàng mi đen nhánh rủ xuống vô cùng lạnh lùng.

Trong gió lạnh hiu hiu, quân bào của hắn khẽ lay động, đôi mắt và lông mày đẹp đến mức không thể nào tả xiết.

Tiến Bảo nhìn kỹ hồi lâu, trợn tròn mắt hét lên: "Nghiên ca!"

Chương 23

Trong khách điếm, bọn ta nghỉ ngơi một lát rồi xuống lầu gọi vài món ăn đơn giản.

Gọi xong, Tiến Bảo đi gọi Phó Trạch Nghiên và hai thuộc hạ của hắn.

Ba năm không gặp, Tiến Bảo kéo Phó Trạch Nghiên lại hỏi han ríu rít.

Ta không nhìn thẳng, chỉ nói chuyện với Liên Y, lâu như vậy không gặp, gặp lại Phó Trạch Nghiên, ta không được tự nhiên lắm với niềm vui đoàn tụ ấy.

Không ngờ, Phó Trạch Nghiên lại ngồi thẳng xuống bên cạnh ta.

Tim đập thình thịch, Liên Y nói chuyện với ta, ta gật đầu trên mặt, nhưng tâm trí lại bị Phó Trạch Nghiên thu hút.

Hắn cao hơn rồi, đen hơn rồi, góc cạnh sắc sảo hơn, cũng không còn là thiếu niên nũng nịu như trước nữa, mọi cử chỉ đều toát lên sự uy nghiêm của người trên bậc.

Tâm tư hỗn loạn, nhưng trên mặt ta vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh của một thương nhân, thản nhiên ăn cơm.

"Hóa ra ngươi chính là Lâm tiểu thư, đã nghe danh từ lâu." Một thuộc hạ của Phó Trạch Nghiên tên là Trương Bảo Quốc cười toe toét chào ta.

Ta ngừng gắp thức ăn, Phó Trạch Nghiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt, nhàn nhạt nói: "Ăn cơm của ngươi đi."

Lúc này, Tiến Bảo lại tò mò hỏi bọn họ: "Sao các ngươi lại ở đây, trùng hợp như vậy sao."

Trương Bảo Quốc cười ha hả đáp: "Còn không phải nghe quan phủ nói Lâm tiểu thư đến đây sao, Phó ca muốn nhìn một cái, nên hai bọn ta nhất quyết phải đi theo hắn đến..."

Phó Trạch Nghiên lạnh lùng liếc Trương Bảo Quốc, Trương Bảo Quốc cười giả lả rồi rụt cổ lại, cúi đầu ăn cơm không nói nữa.

Liên Y mỉm cười, liếc nhìn Tiến Bảo một cái.

Ăn được hai miếng, ta liền buông đũa lên lầu.

Trăng sáng như dải lụa, giờ đã là nửa đêm.

Thực sự không ngủ được, ta khoác áo định ra tiểu đình ở sân sau khách điếm đi dạo.

Gặp Phó Trạch Nghiên đang ngắm trăng trong đình.

Ta đứng tại chỗ, Phó Trạch Nghiên nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn, ánh mắt giao nhau giữa không trung, lần này ta không né tránh nữa.

Chương 24

“Ta suýt c.h.ế.t ở Tam Ngưu Loan, địa thế bên đó hiểm trở, bọn ta trúng mai phục, sau đó Bảo Quốc liều mạng cứu ta ra...

Bọn ta ngồi trên ghế đá.

Ta nhìn khuôn mặt góc cạnh cương nghị của Phó Trạch Nghiên, hắn vô cùng bình thản kể về ba năm qua ở Bắc Cương.

"Ba năm này, ta đã viết cho nàng hơn hai trăm bức thư, nhưng không gửi đi bức nào." Phó Trạch Nghiên quay đầu nhìn ta, đôi mắt như một vũng nước trong veo dưới ánh trăng.

"Vừa đến Bắc Cương, ta vẫn luôn tức giận với nàng, cho đến khi sắp c.h.ế.t ở Tam Ngưu Loan, điều duy nhất ta nghĩ đến là nếu có thể gặp lại nàng một lần thì tốt biết bao."

"Tất cả oán hận với nàng đều tan thành mây khói trong khoảnh khắc đó, ta chỉ muốn sống để gặp lại nàng một lần."

Trái tim đau nhói, ta cúi đầu, không để hắn nhìn thấy vẻ mặt của ta.

"Cũng chính ý nghĩ này đã khiến ta tìm được đường sống trong chỗ chết."

"Cho đến năm nay, bọn ta được điều về, đảng Tam hoàng tử đề cử ta làm tướng quấn Trấn Bắc, kẻ từng là đồ chơi của Lý Uyển như ta, giờ đây đã trở thành cái gai trong mắt đảng Thái tử."

"Đấu đá chính trị, chiến trường gian khổ."

"Tất cả đều khen ta là thiếu tướng, có dũng có mưu, danh tiếng vang dội kinh thành, bọn họ nói rằng nữ nhân, danh lợi, giờ đây đối với ta đều là những thứ dễ như trở bàn tay."

Phó Trạch Nghiên dừng lại một chút, tự giễu cười khẩy một tiếng.

"Nhưng ta không muốn những thứ đó, ta chỉ muốn hỏi nàng một câu, giờ đây ta đã là một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất chưa?"

"Vãn Vãn, ta đã thích nàng rất lâu rồi."

Giọng nói của Phó Trạch Nghiên mơ hồ, nhẹ bẫng như sợ làm ta sợ vậy.

Ánh trăng mênh m.ô.n.g chiếu lên khuôn mặt hắn, sâu thẳm và dịu dàng.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...