SỐNG LẠI MỘT KIẾP, TA GẢ CHO TIỂU LANG - PHẦN 2

Cập nhật lúc: 2024-07-07 21:49:25
Lượt xem: 1,325

7

Trưa ngày hôm sau, Chiêu Tài đến báo Phó Trạch Nghiên muốn gặp ta.

Ta nhờ hắn đưa người đến thư phòng.

Phó Trạch Nghiên đến thư phòng, đứng im lặng một lúc, ta cũng không hối thúc.

"Ta đồng ý với ngươi, xin hãy sắp xếp người trong thôn cho đàng hoàng." Phó Trạch Nghiên mất tiếng, giọng nói khàn khàn.

Ta nhếch môi nói: "Dĩ nhiên rồi, mấy ngày nay ngươi nghỉ ngơi đi, vài ngày nữa thầy của ngươi sẽ đến.

Các thầy được sắp xếp dạy cho Phó Trạch Nghiên cũng là những người được phân dạy cho Bùi Tu Ngôn ở kiếp trước.

Ban ngày các thầy đến phủ dạy học, còn ta rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì tản bộ đến thư đường.

Từ cửa sổ phía sau nhìn vào, Phó Trạch Nghiên mặc đồ trắng đang ngồi trên đệm hương bồ, quay lưng về phía ta.

Ta sững sờ trong vài giây, Chiêu Tài nhắc ta ta mới định thần lại.

Mặc dù bóng dáng trông giống nhau, nhưng người trước mặt không phải là Bùi Tu Ngôn, mà ta cũng không phải Lâm Vãn của kiếp trước.

Có lẽ vì quá muốn thay đổi vận mệnh của mình nên mỗi ngày Phó Trạch Nghiên đều rất cố gắng.

Cơ thể hắn vốn đã yếu, giờ ngày nào não cũng phải hao tâm tốn phí nên ta bảo phòng bếp nấu cho hắn chút đồ bổ dưỡng đa dạng mỗi ngày.

Thoáng cái gần một tháng trôi qua, từ sự cảnh giác ngờ vực ban đầu, giờ đây hắn đã có thể bình tĩnh ngồi xuống nói chuyện với ta.

Ta sợ ngày nào hắn cũng học như vậy sẽ choáng mất nên gọi hắn vào thư phòng.

"Hôm nay thời tiết không tồi, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?"

Chương 8

Giữa mùa xuân, cỏ cây xanh tươi.

Xe ngựa Hương Diệp quý lăn bánh qua những con phố nhộn nhịp của thành Trường An, vở kịch trong rạp hát hôm nay nói về lòng trung thành phục vụ đất nước.

Ta nghĩ kiếp trước Phó Trạch Nghiên là tướng quân nên vở tinh trung báo quốc này cũng gãi đúng chỗ ngứa của hắn rồi.

Xuống xe ngựa, đập vào mắt là cây cầu nhỏ cùng dòng suối chảy, rạp hát nằm cạnh hồ sen, trên gác mái cao có chạm khắc, tiếng đàn tranh vang lên, tiếng chói tai khẽ khàng hoà với tiếng ngâm xướng tinh tế của người ta.

Dưới gác mái, vương tôn quý tộc dạo chơi trên chiếc thuyền nhỏ và thưởng thức hoa sen trong hồ.

Một nơi trang nhã lịch sự như vậy đương nhiên cũng là sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta.

Ta đưa Phó Trạch Nghiên lên tầng cao nhất, nơi có tầm nhìn đẹp nhất.

Nói ra cũng trùng hợp, vừa lên lầu đã đụng phải Lý Uyển trong ghế lô.

Lý Uyển đang nằm trên chiếc ghế dài lông trắng với tư thái tự phụ lười biếng.

Bên cạnh có mấy thiếu niên xinh đẹp mặc đồ mỏng manh rót rượu hầu hạ, còn Bùi Tu Ngôn thì mặc áo choàng trắng nhạt ngồi trước đàn tranh.

Ta chợt khựng lại, Phó Trạch Nghiên khó hiểu nhìn ta, nhìn theo ánh mắt của ta, hắn thấy cảnh tượng trong ghế lô thì ánh sáng trong mắt lạnh lùng như sương giá.

“Sao hôm nay Lâm tiểu thư có thời gian đến nghe kịch thế, lại đưa theo cả giai nhân ra ngoài nữa?” Lý Uyển phất tay với thiếu niên xinh đẹp ân cần trước mặt khép lại bộ đồ mỏng tanh vừa tuột xuống đến cánh tay, nàng nhìn ta và Phó Trạch Nghiên với điệu bộ đùa cợt.

Sắc mặt ta bình tĩnh, tránh né ánh mắt mơ hồ của Bùi Tu Ngôn rồi nhẹ nhàng cười: “Ta sợ hắn ở trong nhà chán quá nên ra ngoài đi dạo chút.”

Lý Uyển mỉm cười liếc nhìn con sói con bên cạnh, ý cười trong mắt lại chưa đến đáy mắt.

Không ai chú ý đến bàn tay đang đánh đàn của Bùi Tu Ngôn hơi run khi nghe thấy lời ta vừa nói.

Chương 9

“Tới đây rót rượu cho Lâm tiểu thư đi.”

Ta ngồi cạnh Lý Uyển, nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh của Lý Uyển nhẹ nhàng chỉ vào Bùi Tu Ngôn bên cạnh ta.

Bùi Tu Ngôn nhíu mày đứng dậy đi tới, vết sẹo mới trên bộ n.g.ự.c trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện khi hắn bước đi.

Ta nhìn nó vài lần rồi thu mắt lại, trên cơ thể người ta đầy sẹo thì có liên quan gì đến ta đâu.

Bàn tay khớp xương rõ ràng của hắn khéo léo cầm bình rượu bạch ngọc lên, ánh mắt ta dán chặt vào bình rượu bạch ngọc.

Bàn tay của Bùi Tu Ngôn khẽ run lên, không thể giữ vững được nên nắp bình rượu lăn theo đường cong của bàn ngọc rồi rơi xuống người ta.

Ta không nói gì, bình tĩnh lấy khăn tay ra lau bộ quần áo ướt.

Ngược lại, dù ý cười trên khuôn mặt xinh đẹp của Lý Uyển vẫn không thay đổi, nhưng đôi mắt lại tối đi chút.

"Tu Ngôn, hai ngày nay tâm tư của ngươi hơi hỗn loạn rồi đó.”

"Quỳ xuống."

Bùi Tu Ngôn quỳ trên mặt đất.

Bàn tay thon dài trắng nõn của Lý Uyển nhẹ nhàng đỡ cằm Bùi Tu Ngôn, tay còn lại cầm bình rượu ngọc trắng, miệng chai rót xuống dưới.

Bùi Tu Ngôn bị sặc đến khóe mắt đỏ bừng, hắn vừa nhịn đau vừa ho, rượu chảy xuống khóe miệng làm ướt đẫm bộ quần áo vốn đã mỏng của hắn.

Những đường gân xanh nổi lên trên bàn tay siết chặt của Phó Trạch Nghiên, hắn nghiến răng nghiến lợi khi nhìn cảnh tượng trước mắt.

Sắc mặt ta không thay đổi, đè tay hắn lại dưới gầm bàn.

Sẽ không có ai đau lòng vì Bùi Tu Ngôn hơn ta, ít nhất là ở kiếp trước đã từng như vậy.

Bây giờ nghĩ lại, ta cho rằng mình đối tốt với hắn chỉ là xen vào việc của người khác, nói không chừng đây là tình thú của hắn và Lý Uyển cũng nên.

Uống xong bầu rượu, Bùi Tu Ngôn thở hồng hộc, nhận thấy ánh mắt của ta hắn cũng nhìn sang.

Bốn mặt chạm nhau, hắn nhìn xuống thấy bàn tay của ta và Phó Trạch Nghiên chạm vào dưới bàn thì ánh mắt khẽ thay đổi.

Dường như đối lâọ sự đau khổ trước mặt, hắn càng quan tâm đến Phó Trạch Nghiên ở bên cạnh ta nhiều hơn.

Sau khi bị tra tấn, tâm trạng Lý Uyển tốt hơn chút nên yêu cầu Bùi Tu Ngôn đi đánh đàn.

Bùi Tu Ngôn vô cảm ngồi trước đàn tranh, bắt đầu chơi đàn, nhưng không hiểu sao lại dừng lại, sau đó chơi bài "Tâm Tư Đêm Thu" mà ta thích nhất ở kiếp trước.

Nhịp thở ta ngừng lại, cảnh tượng trước mắt cứ chồng chéo lên nhau, cứ như ở kiếp trước vậy.

Bài “Tâm tư đêm thu” này là ta dạy cho hắn.

Bây giờ nghe lại bài “Tâm tư đêm thu” này, trong lòng ta không còn những tình ý kiều diễm đó nữa mà chỉ thấy ghê tởm đến phát ói.

Mà điều này cũng chứng thực cho suy đoán của, quả nhiên hắn cũng trọng sinh.

Hắn cố ý chơi bài “Tâm tư đêm thu” này, chẳng lẽ hắn cảm thấy hành động của ta khác với kiếp trước nên đang kiểm tra xem ta có phải cũng được trọng sinh hay không sao?

Đừng trách ta đa nghi quá.

Kiếp trước hắn tuẫn tình vì Trưởng công chúa, kiếp này lại thay đổi nhiều như vậy, thật sự là không bình thường.

Ta không khỏi mang ác ý suy đoán: Chẳng lẽ sua khi Bùi thừa tướng vinh quang của chún ta trải qua cuộc sống không bằng heo chó ở phủ công chú thì đột nhiên nhớ đến ta?

Nghĩ tới đây, trong lòng đột nhiên nảy sinh ác ý.

Bùn lầy vẫn là bùn lầy, dù có nâng hắn lên vị trí cao đến mấy thì cũng không thể thay đổi được vũng bùn có lớp nền bẩn thỉu này.

Chương 10

Lý Uyển nhìn góc nghiêng Bùi Tu Ngôn, đôi mắt phượng nheo lại đầy ẩn tình, nàng hơi ngả người ra sau: “Trong tất cả những người ở hậu viện, hiện tại ta thích hắn nhất, tuy có hơi đần độn nhưng khuôn mặt này thực sự mang lại cho ta cảm giác kinh ngạc trước tuyệt sắc.”

Ta bình tĩnh nói tiếp: “Nghe nói gần đây Hoàng hậu nhìn trùng cho người một công tử có gia thế, hắn cùng lắm chỉ là một món đồ chơi không được đưa lên sàn thôi, xin công chúa chớ để bụng.”

Bùi Tu Ngôn chơi sai một nốt.

Lý Uyển phát ra một tiếng cười từ trong lồng ngực, tư thái kiêu ngạo khinh thường: "Cho dù có phò mã thì sao chứ? Đừng quên, đây là thiên hạ của Lý gia ta."

"Công chú nói phải.”

“Huống chi năng lực của Tu Ngôn cực kỳ xuất sắc, Thái Tử ca ca cũng rất thích hắn, xuất thân hơi ti tiện chút nhưng đi theo bên cạnh ta thì chưa chắc không được.”

Ánh mắt ta loé lên.

Gã sai vặt mang bình rượu mới đến rót đầy cho ta.

Ta cầm ly rượu lên đảo đảo rồi ngửi, nheo mắt lại.

Lý Uyển quay đầu mỉm cười nhìn ta, ta khẽ mỉm cười, che ống tay áo uống cạn.

Chỉ một lát sa, ta vỗ vỗ trán mình như thể cảm thấy choáng váng.

Lý Uyển nhìn thấy vậy thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn, ta làm vẻ mặt xấu hổ nói với Lý Uyển: “Công chúa, ta say quá rồi, sợ thất thố trước mặt người khác, xin phép cáo từ.”

Lý Uyển nhìn vào căn phòng bên trong ghế lô rồi nói với giọng điệu không thể từ chối: "Ở đây có chỗ để nghỉ ngơi, Lâm tiểu thư đi nghỉ ngơi trước đi."

Sau đó có hai thiếu niên đến đỡ ta.

Trong lòng ta càng tức giận nhưng trên mặt ta vẫn có vẻ xấu hổ.

Lý Uyển bảo hai thiếu niên kia chăm sóc ta thật tốt, ta hất tay thiếu niên ra, kéo Phó Trạch Nghiên lại nói: "Có A Nghiên chăm sóc ta là được rồi, làm phiền rồi.”

Phó Trạch Nghiên chưa kịp phản ứng ta đã kéo hắn vào phòng trong, đóng cửa một cái rung trời rồi đè thẳng hắn xuống giường.

Phó Trạch Nghiên nhìn ta nằm trên người hắn, đầu óc nhất thời không thể cử động, chỉ có thể ngửi thấy một mùi thơm tao nhã men theo hơi thở trong trẻo ập đến.

Phó Trạch Nghiên khẽ run lên như thể một bông tuyết đột nhiên rơi mùa đông vậy.

Tóc mây ta hơi lộn xộn, gương mặt ửng hồng, ta khác hoàn toàn với Lâm Vãn vẫn luôn đạm nhiên cầm sổ sách giỏi tính toán hàng ngày.

Hắn hoảng sợ đẩy vai ta ra, lại bị ta ấn vai đè xuống giường.

Khuôn mặt lẽ ra tàn nhẫn vô tình của hắn lại không hợp với nét ngây thơ vào lúc này, đôi mắt đen nhánh mở to, hắn nói: "Làm gì vậy Lâm Vãn!”

Đôi mắt vốn mê ly của ta giờ đã khôi phục lại vẻ thanh tỉnh.

Ta ghé vào người hắn rồi thì thầm vào tai: “Đừng cử động, rượu vừa nãy bị bỏ thuốc rồi.”

Đôi môi ấm áp vô tình quét qua vành tai Phó Trạch Nghiên, cơ thể hắn cứng đờ, hơi thở mất nhịp, không biết nên đặt tay vào đâu.

Ta không nhận thấy hắn có gì bất thường nên tiếp tục nói: "Ta đổ hết rượu vào tay áo rồi, lúc nhỏ ta đã nhìn thấy chiêu trò này rồi, dám chơi bẩn với ta trên chính địa bàn của ta.”

Sói nhỏ cũng không xem là bạc tình bạc nghĩa, nghe vậy thì hắn cau mày nói: "Tại sao nàng ta phải bỏ thuốc ngươi?"

Ta cười lạnh lùng motọ tiếng: “Bản tính nàng ta luô ương ngạnh vô lý, đơn giản là vì ta ngang ngược mua lại ngươi, hoặc là… có thể là vì Bùi Tu Ngôn.”

Ta sờ vào ngăn bí mật dưới gầm giường hỏi: “Ngươi rên được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/song-lai-mot-kiep-ta-ga-cho-tieu-lang/phan-2.html.]

"Rên?"

"Đúng, ngươi đã từng thấy nam nữ làm chuyện đó chưa? Không cần ta dạy ngươi chứ."

“Ngươi rên trước đi ta nghe thử.”

Ta thấy Phó Trạch Nghiên ngơ ngác nhìn ta nên hối hắn làm thử một lần, Phó Trạch Nghiên phản ứng lại, kêu lên một tiếng "A" cho có lệ.

Ta híp mắt cạn lời: “Xin hỏi vừa rồi là tiếng một con la hoang phát ra sao?”

Tay ta cuối cùng cũng chạm phần nhô ra, đáy giường lập tức xuất hiện một đường hầm.

Ta cúi xuống đi vào, nhìn Phó Trạch Nghiên vẫn đang ủ rũ, ta dặn hắn: "Ngươi rên trước đi, rên cho hay vào, đừng để người bên ngoài nghi ngờ, ta bảo người đến thay.”

Dứt lời ta lặng lẽ bước vào đường hầm.

Phó Trạch Nghiên nhìn ta biến mất trong đường hầm.

Một lúc lâu sau, hắn mới đỏ mặt liếc mắt nhìn ra cửa cái, trong miệng mắng và câu.

11

Sau khi Phó Trạch Nghiên bồi dưỡng thân thể được một thời gian, ta đã sắp xếp cho hắn khoá luyện võ.

Chưa đầy hai ngày sau, Phó Trạch Nghiên đột nhiên ngất xỉu trên Diễn Võ Trường.

Sau khi biết tin, đang đi công tác bên ngoài ta trở về phủ ngay.

Chiêu Tài đã mời Đỗ thần y đền chẩn đoán và điều trị cho Phó Trạch Nghiên, lý do hắn ngất xỉu là vì hắn đã liều mạng luyện công suốt hai ngày qua, dù đã phát sốt nhưng hắn cũng không nghỉ ngơi.

Ta nhìn gương mặt trắng như giấy, bất tỉnh nhân sự của Phó Trạch Nghiên trên giường, đột nhiên cảm thấy bất lực.

"Không có gì nghiêm trọng đâu, uống thuốc hai ngày sẽ hạ sốt." Đỗ thần y trấn an ta.

Ta gật đầu cảm ơn Đỗ thần y rồi bảo Chiêu Tài đi sắc thuốc, ta ở bên giường lau mồ hôi cho Phó Trạch Nghiên.

Ta vừa lau vừa lẩm bẩm: "Ngươi tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì, sau này tam Hoàng tử, Bùi Tu Ngôn, còn có Lâm gia ta làm to làm lớn, lớn mạnh huy hoàng dầu phải trông cậy vào ngươi đó.”

Phó Trạch Nghiên khẽ cau mày, ta sững người tại chỗ, thấy hắn vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, ta chỉ đành chăm nom ở bên giường mà thôi.

Chương 12:

Sau khi ở cùng Phó Trạch Nghiên suốt đêm, Chiêu Tài nói chưởng quầy Toái Ngọc Hiên tới thăm.

Trong lòng nghi ngờ, Toái Ngọc Hiên là kinh doanh của mẫu gia Hoàng Hậu, bình thường bọn ta  không có quan hệ làm ăn gì, đây là chuyện gì đây?

Ta cho người mời chưởng quầy Toái Ngọc Hiển nghỉ ngơi ở đại đường, ta thay đồ xong sẽ tới ngay.

Khi ta đến đại đường nhìn thấy người đó, vẻ mặt ta cứng đờ.

Không phải ai khác mà chính là Bùi Tu Ngôn.

"Vãn Vãn..." Bùi Tu Ngôn lưu luyến.

Lông mày của ta hạ xuống: "Bùi công tử vượt quá phép tắc rồi, ta tên Lâm Vãn."

Những người khác đều rời khỏi đại đường, chỉ còn lại ta và Bùi Tu Ngôn.

“Người cũng quay về sao?” Bùi Tu Ngôn chăm chú nhìn ta, nhẹ giọng nói.

Giọng điệu khẳng định, chắc là trong kiếp này hành động ta khác thường nên khiến hắn nghi ngờ, giả ngu cũng chẳng ích gì nên ta dứt khoát nói: "Đúng, vậy thì sao?"

"Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, hôm nay ngươi đến đây với tư cách là chưởng quầy của Toái Ngọc Hiên, rốt cuộc ý ​​của ngươi là gì? Nếu muốn ôn lại chuyện cũ, ta nghĩ ngươi và công chúa sẽ nói chuyện nhiều hơn đó."

Bùi Tu Ngôn nghe vậy thì sắc mặt trắng bệch.

Ta chưa bao giờ nhìn thấy vần trăng sáng nhất thiên triều Bùi thừa tướng lại có khoảnh khắc chật vật như này bao giờ.

Ta cười khẩy, tận hưởng vẻ mặt đau đớn hiện tại của hắn với thể xác và tinh thần thoải mái.

"Ngươi thấy rồi." Giọng điệu Bùi Tu chua chát.

"Tổng cộng có 110 bức hoạ, ngươi thâm tình đến mức khiến ta buồn nôn đó."

Bùi Tu Ngôn dường như bị sự ghê tởm trong mắt ta thiêu đốt, không thể chống đỡ cơ thể nên loạng choạng lùi lại hai bước.

Sau đó ta chán ghét nói: "Ta không biết tại sao kiếp này ngươi lại làm những hành động ghê tớm làm gì, Lý Uyển không phải là người có thể chịu đựng được việc ngươi có người khác trong lòng."

“Vãn Vãn…” Khóe mắt hắn đỏ bừng, giọng điệu đứt quãng, nghẹn ngào kêu lên.

"Đừng gọi ta là Vãn Vãn!" Khi ta nghe thấy từ này, gân xanh trên trán ta nổi lên đập thình thịch, cuối cùng cũng không giữ được thể diện bên ngoài của mình nữa.

"Người đời toàn nói Lâm Vãn ta là đồ thương nhân trục lợi, nhưng Bùi Tu Ngôn, ta đối xử với ngươi như thế nào, ắt là ngươi biết rõ, sự chân thành của ta phải đổi lấy lừa dối nhiều năm của ngươi như vậy sao?”

Giọng điệu của Bùi Tu Ngôn chua xót, sự lanh lợi khi khẩu chiến với mấy nhà Nho trên triều đình giờ bỗng không còn nhạy nữa, hắn chỉ biết lặp lại mấy chữ “thực sự xin lỗi”.

Ta mất kiên nhẫn cắt ngang mấy lời xin lỗi muộn màng của hắn.

"Lâm gia bọn ta không làm ăn gì với Toái Ngọc Hiên ngươi, Bùi công tử đi thong thả, không tiễn.”

Bùi Tu Ngôn ngơ ngác nhìn vẻ căm hận trong mắt ta, đường nét lạnh lùng xám xịt như cành khô.

Chương 13

Lúc trở lại thư phòng thì nghe được Tiến Bảo nói Phó Trạch Nghiên đã tỉnh rồi.

Ta mở cửa bước vào phòng Phó Trạch Nghiên, nhưng lại không thấy Phó Trạch Nghiên đâu.

Ta nhẹ nhàng gọi “Phó Trạch Nghiên” hai lần, nhưng không có ai đáp lại, thay vào đó là tiếng nước từ trong phòng truyền đến.

Vén rèm phòng bước vào, đập vào mắt ta là thiếu niên thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn nước lượn lờ.

Ta vội vàng lui ra gian ngoài, lúng túng nói: “Xin lỗi.”

Phó Trạch Nghiên trong phòng hiển nhiên không có phản ứng gì, một hồi lâu cũng không lên tiếng.

“Ngươi tắm xong thì đến thư phòng tìm ta.”

Nói xong ta nhanh chóng bước ra khỏi sân.

Mặc dù triều ta có phong tục dân gian cởi mở, không quá đề phòng giữa nam và nữ, nhưng trong lòng ta vẫn tương đối bảo thủ.

Hiên cửa sổ sáng rực, ánh đèn dầu nhấp nháy.

Khi Phó Trạch Nghiên đến gặp ta, ta đã cố gắng hết sức để giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng mím môi, giả vờ nghiêm túc, hai bên tai hồng hồng.

"Ngươi đang tìm ta à?"

Phó Trạch Nghiên trộm nhìn ta một cái rồi hỏi một cách không được tự nhiên.

Ta ho khan một tiếng rồi nghiêm túc nói: "Thành tích không phải một sớm một chiều là có được, chỉ khi có một cơ thể tốt thì ngươi mới có thể trưởng thành nhanh hơn, hy vọng ngươi hiểu được điều này."

Phó Trạch Nghiên nhìn ta, ánh mắt có chút lóe lên, từ lồng n.g.ự.c phát ra một tiếng: "Ừ."

"Nếu ngươi có hứng thú với phương diện này thì dành chút thời gian để bồi dưỡng cơ thể đi, ta sẽ dẫn ngươi đến quân doanh chơi một chút."

Đôi mắt của sói con đột nhiên sáng lên.

Chương 14

Giữa trưa Phó Trạch Nghiên ra khỏi phủ, mãi đến tối cũng chưa về.

Mí mắt ta giật giật, trong lòng linh cảm có chuyện không ổn nên nhờ Chiêu Tài hỏi thăm, ga sai vặt quay lại nói Phó Trạch Nghiên đang ở trong sòng bạc cùng một nữ tử.

Những người khác không biết về sòng bạc, nhưng ta chứa đựng ký ức của cả một kiếp nên ta biết, đó là chỗ làm ăn để Vương Vũ Sinh vơ vét kiếm tiền, mà hắn ta chính là bạn học cùng của Bùi Tu Ngôn trước khi Lý Uyển bắt được Bùi Tu Ngôn về lại phủ ở kiếp trước.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ta dẫn theo Chiêu Tài Tiến Bảo cùng một đội hộ vệ đánh xe ngựa đi tới sòng bạc.

Trên đường đi, Chiêu Tài kể lại cho ta nghe chuyện đã xảy ra.

Phó Trạch Nghiên có một thanh mai chúc mã tên là Liên Y, Liên Y có anh trai là con ma cờ bạc, vì không trả được nợ cờ b.ạ.c nên hôm nay hắn ta bị giam trong sòng bạc chặt đứt một chân.

Người anh ma cờ b.ạ.c này vì giữ mạng mà đi bán em gái mình để trả nợ.

Vương Vũ Sinh cho Liên Y một cơ hội để thu đủ tiền, Liên Y không còn cách nào khác đành nhờ Phó Trạch Nghiên giúp đỡ, nhưng Phó Trạch Nghiên nào có tiền, kết quả là bị mấy người đó giam trong sòng bạc, Vương Vũ Sinh bảo bọn côn đồ đánh Phó Trạch Nghiên cho tàn phế.

Vừa đến cửa sòng bạc, ta đã nghe thấy tiếng la hét đánh đập ở bên trong.

Ta hơi nhướng mày vung tay lên, một nhóm người tràn vào sòng bạc.

Trong sòng bạc hỗn loạn, có mấy chục tên côn đồ nằm trên mặt đất, khóe miệng Phó Trạch Nghiên rỉ máu, ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.

Hắn cầm chiếc ghế đẩu dính m.á.u trước mặt Liên Y, khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng như vậy trông càng xinh đẹp hơn, người anh nghiện cờ b.ạ.c của Liên Y bị chặt đứt một tay một chân đang nằm trên đất kêu la thảm thiết.

Vương Vũ Sinh ngồi khoanh bắt chéo trên ghế Thái Sư, phía sau có khoảng ba mươi tên côn đồ đứng.

Mọi người bên trong nghe thấy tiếng động ở cửa thì đều nhìn về phía  ta.

Vương Ngọc Sinh nhổ một bãi nước miếng, đánh giá tá từ trên xuống dưới rồi khẽ cười nói: "Lâm lão bản, hôm nay cơn gió nào đưa ngươi đến tiểu xưởng nhỏ này của ta vậy?"

Ta cười khẩy, giọng điệu bình tĩnh nói: “Người của ta không hiểu chuyện làm phiền đến chuyện làm ăn của Vương lão bản rồi, ta đến đón hắn về.”

Vương Ngọc Sinh hừ lạnh một tiếng, ngón tay chỉ vào Phó Trạch Nghiên: "Người của ngươi? Ngươi đang nói thằng nhóc ra mặt với con nha đầu này à?"

Phó Trạch Nghiên không hề chớp mắt, chăm chú nhìn ta một lúc.

"Đúng vậy."

Vương Ngọc Sinh lạnh lùng nhìn ta: “Nếu ta không để ngươi đưa đi thì sao?”

Chiêu Tài mang một chiếc ghế đẩu, lấy áo choàng lót ở dưới, ta ngồi xuống với vẻ mặt bình tĩnh.

"Ngươi có thể thử xem, nếuu bây giờ ngươi không thả người ra thì sáng mai bằng chứng trốn thuế của ngươi sẽ xuất hiện trên bàn của quan nha.”

“Ta thì bất tài, nhưng ta có vài đại nhân thân thiết trong quan phủ, có lẽ có thể cho ngươi ở tù mọt gông được đó.”

Bởi vì Vương Ngọc Sinh làm ăn quá tàn độc, luôn kiếm tiền vô lương tâm nên thương gia trong kinh thành đã gọi hắn ta là Vương Cẩu Tử.

Khoé mắt Vương Ngọc Sinh như muốn nứt ra, hung hăng nhìn ta.

Một lúc lâu sau, hắn mới thở ra một hơi chán nản, hung ác nhìn Phó Trạch Nghiên nói: "Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi gặp may, mau biến đi!"

Phó Trạch Nghiên ngập ngừng nhìn Liên Y phía sau đang sợ hãi kéo góc quần áo của mình, ta lạnh lùng nói: “Ta cũng muốn đưa cô nương đó đi.”

"Lâm Vãn ngươi đừng quá đáng! Ca ca nó còn nợ tiền ta, nó đi rồi ta tìm ai mà đỏi hả?”

Ta thản nhiên ném túi tiền xuống đất, lạnh lùng nói: "Chuyển lời cho Bùi Tu Ngôn, chuyện hôm nay ta nhất đình sẽ đòi lại.”

Sau đó ta đứng dậy rời đi, hộ vệ Lâm phủ che chắn cho Phó Trạch Nghiên và Liên Y ra khỏi sòng bạc.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...