Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 15: Dám Động Vào Người Của Ta

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:09:14
Lượt xem: 21

Tôi cảm giác trên người của người phụ nữ tên Lưu Tiên này không có bất kỳ tiên khí nào, thay vào đó, khuôn mặt bà ấy trông rất dữ tợn và các đường nét trên khuôn mặt như được tạc từ đá.

 

Chẳng lẽ nói bà cốt đều phải có khí chất như vậy?

 

Khi đi ngang qua bà ấy, tôi ngửi thấy một mùi thơm nồng nặc, mùi hơi có chút kỳ quái, giống như nước hoa có mùi nước tiểu ngựa.

 

Lê Cẩn đang ngồi trong phòng khách và thở phào nhẹ nhõm khi thấy tôi đến.

 

Cô ấy vẫy tay chào tôi, mời tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và giới thiệu với tôi: “Đây là bà cốt mà tôi đã nói với cô. Bà ấy rất lợi hại, cô có thể yên tâm. Được rồi, đây là điều chúng ta đã thống nhất.”

 

Lê Cẩn nói xong liền lấy ra một tấm thẻ vàng, nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay tôi rồi nói: "Mật khẩu là 120765."

 

Tôi sửng sốt, loại mật mã này ai nhớ được a. Bất quá, cơ thể tôi vẫn rất thành thực đem thẻ cầm tới, nhét vào trong túi.

 

Lê Cẩn trông rất hài lòng, lập tức sắp xếp: “Cô và bà cốt sẽ ở hai phòng cạnh nhau ở tầng một. Chồng tôi đang đi công tác, phải đến tuần sau mới về. Tôi hi vọng chuyện này sẽ được giải quyết thỏa đáng, trước khi hắn trở lại."

 

Khi nói những lời này, cô ấy không phải nhìn tôi mà là nhìn bà cốt Lưu Tiên. Nói thật, tôi tưởng bà cốt tự xưng là Đại Tiên, nhưng không ngờ đó chính là tên của bà ấy.

 

Tôi nhìn bà cốt, bà ấy cũng chỉ là ngửa mặt lên gật đầu một cái, khí thế rất đủ.

 

Bữa tối Lê Cẩn chuẩn bị rất phong phú, tôi ăn no một bụng rồi liền tránh về trong phòng khách.

 

Tôi bất tri bất giác ngủ thiếp đi khi xem anime. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.

 

Không biết bây giờ là mấy giờ, tôi dụi mắt, đem laptop cất kỹ, định nằm lên giường ngủ lần nữa.

 

Lúc này, tôi nghe rõ ràng có tiếng chuông ngoài cửa vang lên.

 

Thanh thúy, có tiết tấu.

 

Không biết tại sao, tôi cảm thấy thanh âm kia đối với tôi đặc biệt có lực hấp dẫn, tôi tự giác mở cửa đi ra ngoài.

 

Vừa mở cửa, tôi đã cảm nhận được một luồng gió lạnh ập vào mặt.

 

Tôi như chợt tỉnh giấc, nhìn kỹ hơn thì thấy xung quanh mình có rất nhiều ngọn nến trắng đặt trên mặt đất, xếp thành một cái đồ án kỳ quái các ngọn nến đều bị thắp sáng, ánh nến nhảy múa ở trong màn đêm rất quỷ dị.

 

Vừa tiến lên một bước, liền nhìn thấy Phương Viên Viên xuất hiện ở giữa trận của ngọn nến, mặc váy đỏ, buộc tóc hai bím.

 

Cô bé trông nhợt nhạt hơn trước, cô bé không còn nở nụ cười quỷ dị đó sau khi nhìn thấy tôi. Thay vào đó, cô bé há to miệng và trông hung dữ khác thường.

 

Trước khi tôi kịp phản ứng, cô bé đã giơ tay lên và chạy như bay về phía tôi.

 

Chân cô bé không hề chạm đất, chúng lơ lửng, hơn nữa tốc độ rất nhanh.

 

Tôi chợt lui về phía sau hai bước, mạnh đến mức lưng liền đụng vào tường. Chỉ có thể theo bản năng nâng lên cánh tay ngăn ở trước mặt, trong thoáng chốc cảm thấy ngón tay rất đau.

 

Bàn tay vừa vặn che ở trước mắt tôi, tôi đây mới nhìn rõ ngón tay áp út trên bàn tay phải, không biết từ lúc nào đã có một sợi chỉ màu đỏ. Sợi chỉ kia rất dài, dọc theo ngón tay của tôi, tiếp nối với một vị trí nào đó trên tầng hai.

 

Khoảnh khắc tôi giơ tay lên, sợi chỉ đỏ cắt vào ngón tay tôi, vết m.á.u nhẹ nhàng theo sợi chỉ đỏ chảy xuôi xuống.

 

Rõ ràng chỗ tôi đang đứng có vị trí tương đối thấp, nhưng hai giọt m.á.u lại leo lên cầu thang dọc theo sợi chỉ đỏ, như thể có sinh lực vậy.

 

Phương Viên Viên cách tôi càng ngày càng gần, tiếng hét chói tai của cô bé xuyên thủng màng nhĩ của tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-15-dam-dong-vao-nguoi-cua-ta.html.]

Tiếng chuông vang lên lần nữa, Phương Viên Viên cứ như vậy dừng lại trước mặt tôi.

 

Giữa chúng tôi như có một cái lớp bình phong, dù cô bé có nhe răng và móng vuốt ra trước mặt tôi như thế nào thì cô bé cũng không thể vượt qua được.

 

Tôi cảm thấy rất kỳ quái, đưa tay ở trước mặt cô bé vẫy vẫy.

 

Rõ ràng Phương Viên Viên đã phát điên, cô bé muốn bắt được tôi và cắn c.h.ế.t tôi, thế nhưng cô bé cũng không thể làm gì được. 

 

Bà cốt xuất hiện trên cầu thang tầng hai, tôi ngẩng đầu nhìn bà ấy với vẻ biết ơn, thầm nghĩ nhất định là vì bà ấy nên Phương Nguyên Viên mới dừng lại.

 

Quả nhiên Lê Cẩn nói không sai, bà cốt này rất đáng tin cậy.

 

Bà cốt cầm trên tay một chiếc chuông đồng đã rỉ sét, còn có vết máu.

 

Bà ấy ngồi xổm xuống nhặt sợi chỉ đỏ trên mặt đất, tôi thấy rõ một giọt m.á.u từ đầu khác của sợi chỉ đỏ chảy xuống, hòa vào m.á.u của tôi.

 

Bà cốt bôi những giọt m.á.u thu được lên chuông, đứng dậy lần nữa và bắt đầu lắc chuông.

 

Trong nháy mắt, tôi cảm giác tê ở da đầu, sau đó là ở tay, rồi dần dần lan ra toàn thân.

 

Bà cốt đang rung chuông, rù rì không biết đang nói cái gì, mà Phương Viên Viên đứng ở trước mặt của tôi tiếp tục thét lên, át đi hoàn toàn giọng nói vốn đã rất nhỏ của bà cốt.

 

Tôi vốn tưởng rằng sau một loạt chuẩn bị, bà cốt sẽ tiêu diệt Phương Viên Viên hoặc đưa cô bé đi đầu thai.

 

Nhưng tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lúc này miệng tôi bắt đầu mất khống chế.

 

Tôi hướng về phía Phương Viên Viên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không sai, mày là chướng ngại vật của tao! Thật vất vả mẹ mày mới chết, mày lại đến cản trở tao! Vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay đem mày g.i.ế.c là được rồi, nhưng mày lại biến thành quỷ và muốn hại tao. Ha ha ha, đáng tiếc a, dù sao mày cũng chỉ là một đứa trẻ, còn nghĩ muốn đấu cùng tao sao? Mày nên c.h.ế.t tâm đi a!

 

Giọng nói này rõ ràng là của Lê Cẩn, nhưng lại phát ra từ miệng tôi.

 

Con Kien Cang

Quả nhiên trong này là có mờ ám, trước đây tôi nghi ngờ là Lê Cẩn hại c.h.ế.t Phương Viên Viên, nếu không cô bé này sao có thể lại chấp niệm như vậy.

 

Sau khi “tôi” nói ra những lời này, kết giới trước mặt tôi như biến mất đi, Phương Viên Viên lần nữa đi tới trước mặt của tôi, tiếng thét dữ tợn so trước đó càng thêm mãnh liệt.

 

Tôi cảm thấy đồ đạc xung quanh rung chuyển, cô bé nhìn hàm răng của tôi đang đánh lập cập, hung tợn nói với tôi: “Giết mày… g.i.ế.c mày…”

 

Hắc! Nhóc muốn g.i.ế.c cũng là g.i.ế.c Lê Cẩn a, cùng tôi có quan hệ gì? Tôi ngẩng đầu nhìn phía bà cốt, muốn bà ấy giúp đỡ, nhưng điều này khác với những gì đã hứa trước đó a.

 

Bà cốt đang nhìn chằm chằm vào chiếc chuông trong tay, với vẻ mặt có phần ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn tôi và nói: "Cô lại là..."

 

Lời còn chưa dứt, chiếc chuông trong tay bà ấy nổ tung, mà bà ấy cũng phun ra một ngụm m.á.u tươi, ngã xuống đất rồi bất tỉnh.

 

Tôi hoàn toàn không biết hiện tại là cái tình huống gì, ngay khi tôi quay đầu lại, Phương Viên Viên đã tới trước mặt của tôi, bóp chặt cổ của tôi.

 

Sức lực tay của cô bé rất lớn, tôi bị treo lơ lửng giữa không trung và không có cơ hội phản kháng.

 

"Chết đi...chết đi..." Cô bé không ngừng lặp lại từ này, đôi mắt trống rỗng và đáng sợ.

 

Hô hấp của tôi ngày càng trở nên khó khăn và tất cả những gì tôi có thể làm là cố gắng hít thở.

 

Đúng lúc này, một bóng trắng tựa như bay tới, Phương Viên Viên bỗng nhiên bị hất văng ra ngoài. Cổ tôi cuối cùng cũng được buông lỏng, có thể tự do hit thở.

 

Một người đàn ông bảo vệ tôi, dùng giọng âm ngoan nói với Phương Viên Viên: “Ngươi dám động đến người của ta!”

 

 

Loading...