Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sợi Tơ Hồng Dắt Quỷ - Chương 14: Chỉ Có Một Biện Pháp

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-15 16:23:21
Lượt xem: 13

Lê Cẩn vừa nói vừa khóc, khiến tôi chân tay có chút luống cuống, chỉ có thể rút khăn giấy trên bàn ra đưa cho cô ấy.

 

Sau khi lấy được khăn giấy, Lê Cẩn nức nở lau nước mắt trên khóe mắt, rồi nói tiếp với vẻ mặt giống Lâm Đại Ngọc: “Có lẽ là một tháng rưỡi trước khi tôi đang tưới hoa ở sân sau, đột nhiên cảm giác có ai đó kéo chân tôi, đem tôi kéo xuống hồ bơi. Bên trong hồ bơi, tôi có cảm giác như nhìn thấy một bóng người tròn trịa, cô ấy đang mỉm cười với tôi nhưng chồng tôi đã kịp thời cứu tôi, còn tôi chỉ bị uống vài ngụm nước, nên không có gì nghiêm trọng cả."

 

Nhớ tới nụ cười của Phương Viên Viên, cả người tôi không khỏi rùng mình.

 

“Từ đó về sau cô thường xuyên có thể nhìn thấy cô bé không?” Tôi hỏi.

 

Lê Cẩn uống một ngụm cà phê trước mặt, gật đầu nói: “Ừ, thỉnh thoảng trong nhà sẽ nhìn thấy. Chồng tôi thấy sắc mặt tôi không tốt liền hỏi nguyên nhân, thế nhưng anh ấy không tin là vấn đề của Viên Viên, tôi chỉ có thể từ bỏ.

 

“Vậy lần này cô đã bị gì…” Rõ ràng là cô ấy đã bị làm hại khi nhập viện lần này.

Con Kien Cang

 

Lê Cẩn bất đắc dĩ nói: “Hôm đó trời âm u, tôi lái xe đi ra ngoài mua đồ, đột nhiên không nhìn rõ con đường phía trước, cứ quay vòng vòng tại một chỗ. Vừa lúc đó tôi nhìn thấy Viên Viên, cô bé vẫy tay với tôi, muốn tôi dừng xe. Tôi biết nếu tôi để cô bé lên xe, cô bé sẽ đưa tôi sang một thế giới khác. Tôi không sợ, tôi thực sự không sợ, nhưng trong bụng tôi vẫn còn một đứa bé… "

 

Ta theo bản năng nhìn một chút Lê Cẩn, rồi lại nhìn ly cà phê latte đã uống xong.

 

“Chờ khi tỉnh dậy, tôi đã ở trong bệnh viện. Người ta nói tôi suýt va chạm với một chiếc xe tải lớn. Nhờ phản ứng nhanh của tài xế xe tải, vừa lúc đó trên xe lại không có hàng hóa, may mắn chúng tôi chỉ sượt qua nhau, tôi tông thẳng vào lan can rồi mới dừng lại, sau đó được đưa đến bệnh viện."

 

Thành thật mà nói, bây giờ tôi chỉ cảm thấy Lê Cẩn thực sự có số mệnh lớn, khi Phương Viên Viên còn sống, cô bé đã tìm mọi cách để khiến cô ấy chết, nhưng cô ấy không chết, còn Phương Viên Viên thì chết.

 

Phương Viên Viên dù c.h.ế.t rồi nhưng vẫn muốn làm hại cô ấy nhưng mà mỗi lần cũng không có thành công.

 

" Tiểu thư Quỷ Nhãn, hiện tại các người đã tìm thấy tôi, không biết các người đã có biện pháp giải quyết gì không?" Lê Cẩn dùng ánh mắt đáng thương nhìn tôi.

 

Nhìn bộ dạng cô ấy như vậy, tôi cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao, tôi thực sự không có biện pháp gì.

 

Tôi chỉ có thể xấu hổ gãi đầu nói: “Tên tôi không phải tiểu thư Quỷ Nhãn, tên tôi là Tô Ly. Tôi chỉ có thể nhìn thấy những thứ đó mà thôi. Nhưng bạn tôi có thể có cách, nếu không chúng ta nên nhờ anh ấy giúp đỡ a.”

 

Lê Cẩn không hề có chút hứng thú nào với Tiêu Diễn, cô ấy nhìn thẳng vào tôi với đôi mắt sáng lên một chút, không còn cảm giác đáng thương trước đó nữa, khiến tôi cảm thấy có chút khó chịu.

 

Cô ấy mím môi nói: "Tôi đã gặp nhiều chuyện như vậy, chồng tôi cũng không tin Viên Viên giở trò quỷ, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp khác."

 

Tôi nghi hoặc nhìn cô ấy, đợi cô ấy nói tiếp, cô ấy hung hăng nắm lấy tay tôi, dùng giọng khẩn cầu nói: “Tôi đã tìm được một bà cốt giúp tôi giải quyết tình huống này. Bà ấy nói với tôi chỉ có một cách để giải quyết tình huống này mà thôi, mà biện pháp này cần phải chờ một người.”

 

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, mắt trái giật giật hai lần, luôn có cảm giác như đang đưa dê vào miệng cọp.

 

Tôi nhẹ nhàng hất tay Lê Cẩn ra, lúng túng hỏi:" A.......ha ha ha......người cô đang đợi sẽ không phải là tôi đi?"

 

Nhìn vẻ mặt của Lê Cẩn, cô ấy có vẻ rất hài lòng với cách nhận thức của tôi, cô ấy gật đầu, nói: "Bà cốt nói chỉ có người có mắt Quỷ Nhãn mới có thể giúp tôi."

 

Cà phê trước mặt đã nguội nên tôi miễn cưỡng cầm lên nhấp một ngụm. Vị hơi đắng rất phù hợp với tâm trạng hiện tại của tôi.

 

Tôi không quen với những thứ đó, cũng không muốn rơi vào vũng bùn này nên tôi thành thật nói: “Tôi không có kinh nghiệm xử lý những thứ đó, tôi có thể thấy những thứ đó, chỉ mới xảy ra trong hai ngày qua, và thực sự tôi không thể làm gì được."

 

“Tôi biết cô nhất định sẽ sợ.” Lê Cẩn nói: “Bất quá cô yên tâm, bà cốt rất lợi hại. Chúng ta chỉ là muốn mượn dùng một chút quỷ nhãn của cô mà thôi, cô sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào, điểm ấy tôi có thể bảo đảm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/soi-to-hong-dat-quy/chuong-14-chi-co-mot-bien-phap.html.]

 

Tất nhiên tôi không tin sự đảm bảo của cô ấy, so với khi Tiêu Diễn ở đây trước đây, tôi luôn cảm thấy Lê Cẩn đã mất đi phong cách nữ thần nghệ thuật của mình, không biết có phải là do những chuyện liên quan đến Phương Viên Viên đã khiến cô ấy phát điên hay không.

 

Thấy tôi không nói nữa, Lê Cẩn có chút lo lắng, nói tiếp: “Điều kiện gì cô muốn cũng có thể nói, chỉ cần ở trong nhà tôi một thời gian, đợi Viên Viên xuất hiện, bà cốt sẽ lo liệu mọi thứ."

 

Ở lại nhà cô ấy một thời gian ?

 

Có điều gì đó chợt lóe lên trong đầu tôi, một điều gì đó có vẻ khá quan trọng.

 

Rốt cuộc là chuyện gì?

 

A, đúng rồi, lãnh đạo trường học đã gọi điện thoại cho tôi, muốn tôi chuyển khỏi ký túc xá.

 

Tại trong bệnh viện gặp phải những chuyện này, để cho tôi căn bản không có tinh lực suy nghĩ cuộc sống sau này phải làm gì, mọi thứ bây giờ đặt ngay trước mặt, dù có trì hoãn đến đâu thì tôi cũng không có biện pháp gì.

 

"1 triệu được không, nếu không thì 3 triệu có được không ?"

 

Lời nói của Lê Cẩn bay vào trong lỗ tai của tôi, tôi đây mới giật mình tỉnh lại, kinh ngạc cái cằm suýt chút nữa rơi trên mặt đất.

 

Chuyện gì xảy ra?! Tôi mới phân tâm một lúc, sao lại có ba triệu? Nếu phân tâm thêm một lúc, có phải hay không có thể là năm triệu a?

 

Trên trời rơi xuống cái bánh to, không biết tôi có thể chịu nổi không. 

 

Vì một Phương Viên Viên, Lê Cẩn thật đúng chịu bỏ.

 

Tuy không biết trong chuyện này có vấn đề gì, nhưng bây giờ tôi không có chỗ ở, không có thu nhập, ba triệu có sức hấp dẫn thực sự quá lớn.

 

Lê Cẩn hài lòng cho tôi địa chỉ và số điện thoại của cô ấy, sau khi rời quán cà phê, tôi trực tiếp quay lại trường để thu dọn hành lý.

 

Hành lý của tôi rất đơn giản, toàn bộ cộng lại cũng bất quá vừa một cái vali 24 inch.

 

Tôi nghĩ đến việc rời khỏi đây và nói lời tạm biệt với tương lai tươi sáng của mình, trong lòng vẫn cảm thấy hơi thương cảm. Phòng ký túc xá bên cạnh của Vương Văn Tĩnh khá yên lặng, khi nghĩ đến đứa trẻ quái vật đầu to đó, tốt hơn hết là tôi không nên làm phiền họ.

 

Tôi bắt taxi đến khu biệt thự nơi Lê Cẩn ở và dễ dàng tìm thấy nhà cô ấy theo địa chỉ.

 

Đó là một biệt thự theo phong cách kiến ​​trúc của Trung Hoa Dân Quốc, gạch vàng và chóp đỏ, hoàn toàn phù hợp với tính cách tiểu tư sản của Lê Cẩn.

 

Tôi vừa mới bấm chuông, chuông còn chưa dứt thì cửa đã mở ra. Một người phụ nữ béo trông ít nhất sáu mươi bảy mươi tuổi, có một nốt ruồi to màu nâu hiện rõ trên cằm, không thể bỏ qua ở đó.

 

Mặt bà ấy trắng bệch và môi đỏ đến mức tôi gần như tưởng bà ấy là ma.

 

Vừa lúc tôi muốn co cẳng chạy, bà ấy liếc mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, giọng gắt gỏng, hỏi:" Cô là Tô Ly à?"

 

Tôi khẽ gật đầu một cái, bà ấy lẩm bẩm một tiếng, rồi nghiêng người tránh ra một đường nhỏ, nói với tôi: “Mời vào, tôi là Lưu Tiên, chờ cô rất lâu rồi.”

 

 

Loading...