Sau khi thế gả cho Trấn Bắc Vương, ta đã bỏ rơi hắn - Chương 12 - 13

Cập nhật lúc: 2024-07-07 13:05:44
Lượt xem: 2,203

12. 

 

Ngày Thất hoàng tử bức vua thoái vị, ta không hề bất ngờ mà phản bội.

 

Quý Hoài Phong tay cầm trọng binh, một lưới bắt gọn bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay.

 

Tiêu Diệp thấy kế hoạch bại lộ, đáy mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị, tức giận nói:

 

"Quý Hoài Phong, Thất hoàng tử mưu phản, cô dẫn người đến cứu giá, ngươi có tư cách gì bắt cô?”

 

"Hiện giờ phụ hoàng đã chết, cô chính là quân chủ kế nhiệm của các ngươi, cô xem ai dám động đến cô?"

 

Quý Hoài Phong mặc kệ hắn ta.

 

Ta nhìn bộ dáng chật vật của Tiêu Diệp, chậm rãi nói:

 

"Ai nói hoàng đế đã chết?"

 

"Mấy ngày trước ta vào cung diện thánh, bất ngờ phát hiện trong cung bệ hạ có mùi lạ, ta nhận ra đây là Ngũ Bộ Tán*, chỉ cần đốt điếu hương cuối cùng vào ngày Thất hoàng tử bức cung thoái vị, hoàng thượng hẳn không thể nghi ngờ sẽ phải chếc ."

*một chất kịch độc

 

Chúng ta điều tra cung nữ chế hương, mới phát hiện chủ mưu đứng phía sau lại là Thái tử điện hạ.

 

“Ngươi cho rằng làm cách này sẽ thần không biết quỷ không hay, cho rằng biện pháp này thế gian hiếm có, nhưng đáng tiếc là, nguyên liệu hương này lại là từ Dược Vương Cốc chúng ta chế ra.”

 

“Ta đã bẩm báo với bệ hạ kế hoạch của ngươi, vì để dẫn quân vào hũ, tương kế tựu kế, diễn ra vở kịch hay ngày hôm nay.”

 

Trách không được nhân vật phản diện trước khi nhân vật chính c.h.ế.t lại nói nhiều như vậy, nhìn biểu tình tuyệt vọng kia kìa, thật sự rất hưởng thụ.

 

Ta vừa dứt lời, lão hoàng đế liền được cung nhân đỡ đến, lồng lộng run rẩy đi ra.

 

Hắn chỉ vào mũi Tiêu Diệp chửi ầm lên:

 

"Ngươi cũng giống như mẫu hậu của ngươi đều độc ác như vậy, gây tai họa cho nhi tử của trẫm còn chưa đủ, đến ngay cả mạng của trẫm ngươi cũng muốn lấy. Người đâu, đem hai đứa nghịch tử này áp giải vào Khâm Thiên Giám, chọn ngày xử trảm!"

 

Lúc này Tiêu Diệp mới như tỉnh từ trong mộng, dập đầu chảy m.á.u với Hoàng đế.

 

"Phụ hoàng, nhi thần sai rồi, nhi thần chỉ vì quá muốn chứng minh bản thân mình, xin hãy cho nhi thần thêm một cơ hội, ngài cũng không còn nhi tử nào khác có thể kế vị nữa!"

 

Hoàng đế tức giận, c.h.ế.t đến nơi rồi còn muốn uy h.i.ế.p ông ta, ông bất chấp thể diện hoàng gia, lung tung chỉ huy nói:

 

“Không cần bạch nhãn lang như ngươi quan tâm đến mấy cái này, lão tử vẫn còn có! Mang đi, mau mang đi!”

 

Hoàng đế bị tức giận không nhẹ, nên đã sớm trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại chúng ta ở chỗ này khắc phục hậu quả.

 

Quý Hoài Phong cười khanh khách nhìn ta:

 

“Nhờ có Vương phi nhạy bén, nếu không sẽ xảy ra nhiều chuyện.”

 

Trước đó, Quý Hoài Phong chịu dày vò cũng không ít hơn ta.

 

Nếu như hắn không nói trước cho ta biết thân phận của mình, nếu như lão hoàng đế xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu như Thái tử còn có hậu chiêu gì, nếu như... ta phản bội hắn.

 

May mắn, không có nếu như.

 

Mà tất cả có thể thuận lợi tiến hành, đều là nhờ công của Quý Hoài Phong đã giữ lại tín nhiệm đối với ta.

 

Ta nắm bàn tay rộng lớn của hắn, trong mắt lộ vẻ ấm áp:

 

“Phu quân yêu ta như vậy, ta làm sao nhẫn tâm để phu quân thất vọng được chứ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-the-ga-cho-tran-bac-vuong-ta-da-bo-roi-han/chuong-12-13.html.]

13.

 

Hoàng đế nhận lại đứa con trai Quý Hoài Phong, cả nước xôn xao.

 

Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, nếu như không có quan hệ huyết thống, Hoàng đế sao có thể yên tâm giao binh quyền cho hắn như vậy.

 

Hiện giờ con trai của hoàng đế đều sắp c.h.ế.t hết, chiếu thư truyền ngôi đương nhiên cũng được truyền lại cho đứa con riêng này.

 

Mấy ngày nay, Quý Hoài Phong bị kéo đi chuẩn bị đại điển đăng cơ. Không có việc gì làm nên ta đã đi dạo, đi một hồi, giương mắt nhìn, quả nhiên đã đến Khâm Thiên Giám.

 

Sau khi Tiêu Diệp nhìn thấy ta, hận ý trong mắt hắn ta như muốn nhỏ ra máu.

 

"Độc phụ, ta cùng ngươi không thù không oán, coi như ngươi không muốn giúp ta cũng được thôi, vì sao lại hãm hại ta!"

 

Ta chuyển cái ghế ngồi ở trước cửa lao, bắt chéo chân nói:

 

“Điện hạ đúng là quý nhân hay quên, còn nhớ thảm án diệt môn năm xưa ở An phủ không?”

 

Hắn sửng sốt một chút:

 

“Cái gì?”

 

Ánh mắt ta hơi trầm xuống, bình thản quét mắt nhìn hắn một cái:

 

“Mười ba năm trước, Hoàng thượng lệnh An Cửu Linh dẫn quân đánh lui Tây Khương, địa thế bên kia dễ thủ khó công, giám quân nhất định phải ra khỏi thành để chi viện.”

 

Sau đó mười vạn đại quân đều bị tiêu diệt, giám quân truyền về mật thư nói An Cửu Linh cấu kết với hoàng đế Tây Khương. Hoàng thượng giận dữ, sai người xử trảm toàn tộc An thị, đáng thương thay ông ấy chinh chiến nửa đời người, nhưng ngay cả tộc nhân của mình cũng không bảo vệ được.

 

"Năm năm trước, ngươi lại làm lại trò cũ, liên hợp với Bắc Nhung đánh trọng thương Quý Hoài Phong, để sau hắn trở thành phế nhân, liền có thể lên kế hoạch phân tán binh quyền trong tay hắn cho ngươi sử dụng."

 

"Thế nhân đều cho rằng đây là bút tích của Nhị điện hạ, nhưng trên thực tế, những gian nhân kia đều xuất thân từ môn hạ của ngươi, ngươi coi mạng người như cỏ rác, chỉ là vì gia tăng lợi thế đoạt vị mà thôi."

 

Hắn cuối cùng cũng nhớ tới chuyện này, hoảng sợ nhìn ta:

 

“Ngươi, ngươi là con gái của An Cửu Linh?”

 

Ta nhún vai:

 

“Thân phận của ta cũng không quan trọng, giống như ta có thể gọi ngươi một tiếng Thái tử điện hạ, cũng có thể gọi ngươi là chó nhà có tang.”

 

“Loại người g.i.ế.c hại trung lương, thông đồng địch phản quốc như ngươi, cho dù ngồi lên ngôi vị hoàng đế, cũng chỉ là hôn quân sủng tín gian thần cắt đất bồi thường mà thôi.”

 

“Cho dù giữa ta và ngươi không có thâm cừu đại hận, chỉ cần có một chút cơ hội, ta cũng sẽ dốc hết sức lực kéo ngươi xuống.”

 

Hắn nghe xong cười ha hả, giống như điên cuồng.

 

"Ngươi thì biết cái gì, thuật đế vương vốn là như vậy, hy sinh một hai quân cờ không cần thiết thì có quan hệ gì!"

 

Chẳng qua, nữ nhân như ngươi thật sự rất đáng sợ, vì báo thù, mà có thể ngủ đông ở chỗ tối nhiều năm như vậy.

 

"Ngươi từ trước khi gả cho tên tạp chủng kia đã bắt đầu âm mưu rồi đi, nếu hắn biết được ngủ bên cạnh hắn chính là một con rắn độc như thế này, không biết có khi nửa đêm hắn phải giật mình bừng tỉnh đấy!"

 

Ta gọi Ảnh vệ đưa độc câm cho hắn ta, sau đó thương hại nhìn hắn:

 

“Đáng tiếc hắn vĩnh viễn cũng sẽ không biết, ở trong mắt hắn, ta chỉ là một nữ nhân đáng thương tâm tư đơn thuần.”

 

“Chẳng qua, có câu ngươi nói rất đúng, làm vương phi nào có phong quang như làm nương nương.”

 

“Tạp chủng ngươi chướng mắt sẽ ngồi lên ngôi vị hoàng đế ngươi tha thiết ước mơ, chúng ta sẽ thay ngươi tận tình hưởng thụ non sông tốt đẹp này.”

 

“Còn ngươi, sẽ thối rữa bốc mùi trong lồng giam âm u này, ta sẽ để cho cai ngục chiêu đãi ngươi thật tốt.”

 

Bình luận

3 bình luận

  • Đọc cái khúc mà nu9 chăm chồng nằm liệt giường, đái eảr, rồi da thịt hoại tử ... cỡ đó thì cảm động luôn cả trời đất chứ còn gì. Hèn gì ổng mê. Vừa giỏi vừa siêng, chịu thương chịu khó.

    Vick 2 tuần trước · Trả lời

    • nu9 giỏi phết ấyyy

      tyy 3 tuần trước · Trả lời

      • Xịn ha! thông minh, mà chịu khó chịu khổ... lại còn hề hước ;))))))

        Vick 2 tuần trước · Trả lời

    Loading...