Sau khi thế gả cho Trấn Bắc Vương, ta đã bỏ rơi hắn - Chương 09 - 10 - 11

Cập nhật lúc: 2024-07-07 23:25:56
Lượt xem: 2,946

09.

 

Trong lòng ta thầm nghĩ, Thái tử à, sau khi Nhị hoàng tử rớt đài, ngoại trừ Thất hoàng tử ra, ngài là chính là con hắc mã chạm tay có thể bỏng nhất.

 

Bởi vì g.i.ế.c hại con vua nên Hoàng hậu đã bị phế bỏ, Hoàng đế đã sớm có lòng muốn loại bỏ Thái tử. Nhưng Thái tử đã không có ngoại tộc chống đỡ, vả lại vẫn luôn an phận thủ thường, khiến Hoàng đế không tìm ra lỗi sai nào, do đó vẫn không có lập thái tử khác.

 

Nhưng mà, sau khi các huynh đệ lần lượt ngã đài, người này lại có thể nhanh chóng lôi kéo thế lực khắp nơi, chắc chắn không phải hạng người an phận thủ thường như ngoài mặt đã thể hiện.

 

Ta luôn cảm thấy nơi đây không nên ở lâu, muốn lập tức rời đi.

 

“Thái tử điện hạ, xin lỗi vì đã quấy rầy nhã hứng của ngài, tính toán thời gian, ta nên trở về rồi.”

 

Tiêu Diệp đi tới trước mặt ta, dùng cán quạt nâng cằm ta lên.

 

“Khoan đã, Giang tiểu thư xinh đẹp động lòng người như vậy, làm vương phi chẳng phải là rất đáng tiếc hay sao?”

 

Ta nhíu mày, lặng lẽ tránh xa hắn ra.

 

"Điện hạ, ngài nói quá rồi, chuyện hôm nay, ngài không sợ ta nói cho Vương gia biết sao?"

 

Hắn cười ha hả, trông rất vui vẻ.

 

“Đương nhiên ngươi có thể mật báo, nhưng mấy ngày trước, cô ngẫu nhiên tìm được người đỡ đẻ cho Thừa tướng phu nhân, bà ta nói lúc ấy phu nhân cũng không sinh ra cặp song sinh nào cả.”

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn.

 

Chuyện như vậy mà hắn cũng biết được.

 

Ta không biết trong lòng hắn có âm mưu gì, liền nương theo lời hắn hỏi tiếp:

 

“Cho nên?”

 

Ánh mắt hắn híp lại, ung dung nói:

 

"Cho nên, không nói tới nếu Quý Hoài Phong biết được ngươi là hàng giả, sau đó có thể còn tiếp tục sủng ái ngươi hay không, nhưng tướng phủ vẫn sẽ bởi vậy mà bị khoác lên cái danh khi quân, dù sao hôn sự giữa hai nhà chính là do Thái hậu chỉ hôn."

 

"Đến lúc đó, tất nhiên đương sự như ngươi chắc chắn sẽ khó mà thoát khỏi tội này, còn sư phụ ôm yếu kia của người nữa, làm sao mà ông ta có thể tự bảo vệ mình đây?"

 

Ta ngẩng đầu lên, hung hăng trừng hắn một cái:

 

“Người ngay thẳng không nói lời mập mờ, điện hạ muốn thế nào?”

 

“Rất đơn giản, giúp ta kiềm giữ Thất đệ, giúp ta đăng cơ.”

 

“Ngươi có ân với Quý Hoài Phong, lời ngươi nói hắn ít nhiều cũng sẽ nghe theo. Hoặc là khuyên hắn về phe cô, hoặc là đưa hắn......”

 

Hắn ta vung quạt gấp làm ra động tác cắt cổ, trong mắt lóe lên sát khí giống như rắn độc phun kịch độc.

 

"Không biết trong lòng Giang tiểu thư, là Quý Hoài Phong quan trọng, hay là sư phụ nương tựa lẫn nhau quan trọng đây?"

 

Môi ta ngập ngừng, nửa ngày không nói nên lời.

 

Hắn cười khẽ một tiếng, đem một cây trâm ngọc nhét vào trong tay ta.

 

“Nếu đã nghĩ kỹ, hãy tới nơi này tìm ta.”

 

Ngay khi ta đang sững sờ, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng gầm giận dữ:

 

“Các ngươi đang làm gì vậy?”

 

Ta nhìn về phía thân ảnh cao dài cao lớn kia, mặt dù mặt hắn lạnh lẽo như hàn sương, lại làm cho nội tâm đang hỗn loạn của ta lập tức trở nên bình tĩnh.

 

Hôm nay, ta lại bắt đầu hy vọng xa vời rằng hắn sẽ che mưa chắn gió cho ta.

 

Tiêu Diệp khiêu khích nhìn hắn:

 

“Cô và Vương phi vừa gặp đã như tri kỉ, nói chuyện với nhau rất vui, cho nên trì hoãn trong chốc lát, Trấn Bắc Vương hẳn sẽ không ngại chứ.”

 

Quý Hoài Phong kéo ta ra sau lưng, sắc mặt đen như đáy nồi:

 

“Để ý, ngài nhìn vẻ mặt của ta là biết ta rất để ý.”

 

Tiêu Diệp tự tìm mất mặt, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn tôi một cái rồi rời đi.

 

Ta nhìn thoáng qua cung nữ theo hắn rời đi, người nọ cũng vừa vặn nhìn lên, ánh mắt hai chúng ta chạm nhau rồi lại nhanh chóng rời đi.

 

Thấy Quý Hoài Phong sắp phát hỏa, ta vội vàng kéo ống tay áo hắn, ấp úng nói:

 

“Ta sai rồi.”

 

“Hôn ở đây này.”

 

10.

 

Ta theo Quý Hoài Phong về phủ, dọc theo đường đi ta có chút không yên lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-the-ga-cho-tran-bac-vuong-ta-da-bo-roi-han/chuong-09-10-11.html.]

 

Như thể phát hiện sự khác thường của ta, lúc ngủ cũng không giày vò ta nữa, lo lắng hỏi:

 

“Hôm nay Tiêu Diệp có nói gì với nàng không?”

 

Ta rũ mi mắt, lắc đầu nói:

 

“Không có gì, chỉ là tình cờ gặp mặt, thuận miệng hàn huyên vài câu.”

 

Hắn không hỏi nữa, trở mình bình tĩnh nói:

 

“Ngược lại ta có chuyện muốn nói cho nàng biết.”

 

“Chuyện gì?”

 

“ Thật ra...... Đương kim thánh thượng, là cha ta.”

 

“Hả?”

 

Ta hoàn toàn tỉnh ngủ, lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào hắn.

 

Trước tiên, không nói đến tin tức này có bao nhiêu chấn động thì đây là thứ ta không tốn tiền mà cũng có thể nghe được sao?

 

Hắn cột áo ngoài lỏng lẻo của ta lại, tiếp tục nói:

 

"Nói đến thấy buồn cười, thật ra ta chỉ là sản phẩm phong lưu một đêm của ông ta và một cung nữ, lúc ấy căn cơ ông ta bất ổn, hoàng hậu lại hay đố kỵ, chắc chắn sẽ không lưu lại mẫu tử chúng ta, nên ông ta liền để cho con nối dõi của mình nương nhờ Quý lão tướng quân."

 

Mẫu thân vì ưu tư quá độ nên đã qua đời từ rất sớm. Sau này, ông ta thấy ta có vài phần tài dẫn binh khiển tướng, cho nên nổi lên tâm tư nhận lại ta.

 

“Hoàng đế không mấy hài lòng với mấy hoàng tử trong cung nên cố ý muốn truyền ngôi cho ta. Mặc dù ta không có tâm tư tranh giành, nhưng trước khi tranh đấu kết thúc, thế lực khắp nơi tất sẽ rục rịch.”

 

Ta run rẩy hỏi hắn:

 

“Vương gia, ngài đem chuyện quan trọng như vậy nói cho ta biết, sẽ không sợ ta......”

 

Không sợ ta tiết lộ bí mật sao?

 

Nếu như ta nói cho người khác biết, nguy cơ tiềm tàng trong bóng tối, đám chó săn phát rồ sẽ lập tức xé nát hắn.

 

“Sợ, nhưng trong cung cũng nhiều tai mắt, không biết lúc nào sẽ để lộ tin tức. Ta sợ nàng rơi vào hiểm cảnh, suy nghĩ kỹ một chút, còn không bằng trực tiếp nói cho nàng biết chân tướng, để nàng sớm có phòng bị một chút.”

 

“A Ninh, ta có thể tin tưởng nàng, đúng không?”

 

Giờ phút này, hắn cực kỳ giống dân cờ bạc, được ăn cả ngã về không, ném toàn bộ lợi thế của bản thân lên bàn đánh bạc.

 

Ta nhào vào trong n.g.ự.c hắn, ôm hắn, run rẩy nói:

 

“Vương gia, ta sẽ đứng về phía ngài.”

 

11.

 

Ta vặn cây trâm ngọc kia, bên trong quả nhiên có một phong thư.

 

Thân phận của Quý Hoài Phong quả thực giống như sấm sét giữa trời quang, khiến ta có chút không biết phải làm sao.

 

Ta sắp xếp lại suy nghĩ, không bao lâu đã đến thời gian ước định ở tửu lâu.

 

Tiêu Diệp dường như không bất ngờ gì mấy đối với sự xuất hiện của ta, chậm rãi rót chén trà cho ta.

 

Ta bất vi sở động, nhìn hắn chằm chằm hỏi:

 

“Ngài cần ta làm gì?”

 

Hắn ta cũng không giấu diếm, đi thẳng vào vấn đề nói:

 

“Phụ hoàng không còn sống được mấy ngày nữa, lúc đó Thất hoàng đệ sẽ bức cung mưu hại phụ hoàng, ta muốn ngươi thuyết phục Quý Hoài Phong xuất binh trấn áp. Đến lúc đó phụ hoàng vừa chết, ta có thể thuận lý thành chương mà lên ngôi.”

 

Ta nghi hoặc nói:

 

“Làm sao ngài biết được Hoàng đế sẽ chết, nhỡ đâu Thất hoàng tử dẫn ngài ra rồi cắn ngược lại ngài một cái thì sao?”

 

Hắn ta nhấp một ngụm trà, chắc chắn nói:

 

“Không cần lo lắng, phụ hoàng nhất định sẽ c.h.ế.t trước mặt Thất đệ.”

 

Rồi sau đó hắn ta làm như nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia sáng:

 

“Cô không sợ ngươi lâm trận phản chiến, bởi vì ngươi không có lựa chọn. Nếu Thất hoàng đệ ngồi lên được vị trí đó, Trấn Bắc Vương phủ sẽ là nơi đầu tiên hắn khai đao.”

 

“Nếu ngươi giúp cô, ít nhất ngươi sẽ mang công lớn, cô còn có thể niệm chút tình nghĩa với ngươi, còn nếu rơi vào trong tay Thất đệ...... Ha ha, ngươi tự mình giải quyết cho tốt.”

 

Ta nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của hắn, nhếch khóe miệng.

 

Ngu ngốc.

 

Ai nói ta không có lựa chọn?

Bình luận

3 bình luận

  • Đọc cái khúc mà nu9 chăm chồng nằm liệt giường, đái eảr, rồi da thịt hoại tử ... cỡ đó thì cảm động luôn cả trời đất chứ còn gì. Hèn gì ổng mê. Vừa giỏi vừa siêng, chịu thương chịu khó.

    Vick 2 tuần trước · Trả lời

  • nu9 giỏi phết ấyyy

    tyy 3 tuần trước · Trả lời

    • Xịn ha! thông minh, mà chịu khó chịu khổ... lại còn hề hước ;))))))

      Vick 2 tuần trước · Trả lời

Loading...