Sau Khi Quẹt Nhầm Thẻ Chồng Cũ - Chương 2:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 22:15:43
Lượt xem: 1,116

Ngay ngày hôm sau Giang Ngôn khóc lóc lên hot search, Giang gia nhanh chóng dập bài xuống.

 

Nói thật, tôi thật sự cảm thấy kỳ lạ.

 

Tôi và Giang Ngôn là ẩn hôn hợp đồng, tôi có ân với nhà hắn, hắn có việc cần nhờ nhà tôi.

 

Chúng tôi cùng chung mục đích, nhanh chóng gật đầu với nhau.

 

Sau khi kết hôn, Giang Ngôn vẫn luôn giữ dáng vẻ tự kiêu tự phụ.

 

Thời điểm duy nhất có thể nhìn thấy hắn rơi lệ, chỉ có lúc đang làm chuyện vợ chồng.

 

Khuôn mặt sáng tối đan xen, đường nét ngũ quan sắc sảo lạnh lùng, cứng rắn lại dần trở nên mê ly.

 

Nhìn hắn khóc thật sự rất đã.

 

Cứ thế lặp đi lặp lại, chiếm lấy, “ăn” trọn.

 

Lông mi của hắn ướt đẫm, lúc ôm tôi ngủ, đôi mắt được bao phủ bởi tầng ánh sác rực rỡ, đẹp đến kinh tâm động phách.

 

Thời điểm còn lại, hắn vẫn luôn tỏ ra lạnh nhạt, thanh cao.

 

Dường như không có gì có thể gợi sóng trong lòng hắn, cho đến khi kết thúc công lược, chúng tôi ly hôn, hắn vẫn là thờ ơ như cũ.

 

Nhưng bây giờ hắn lại rơi lệ trước mặt mọi người.

 

Chuyện khác thường tất có điều kỳ lạ, rốt cuộc Giang Ngôn đang giấu bí mật gì?

 

Hệ thống yếu ớt nói: "Hay là ký chủ công lược thành công rồi?"

 

“Không thể nào.” Tôi chắc đinh đóng cột: “Lúc hắn ly hôn rõ ràng là rất bình tĩnh.”

 

"Hắn giả vờ đấy, bình tĩnh cái đấm."

 

Hệ thống nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cái đợt cô ly hôn với hắn á, hắn hút chín điếu thuốc, tìm năm quân sư, thay bốn phương pháp xem bói khác nhau, còn theo dõi cô bằng sáu mạng xã hội,  còn suýt chút nữa đã chọn xong ngày lành tháng tốt để treo cổ trước cửa nhà cô rồi..."

 

“Mày nói gì cơ?”

 

"Tôi nói…"

 

Tôi không nghe rõ, đang muốn hỏi lại, chuông cửa lại đột nhiên vang lên.

 

Mở cửa ra, một cục lông lông mềm mại mạnh mẽ nhào vào trong lòng tôi, cái đuôi quay tít thò lò như quạt.

 

Nhìn thấy tôi, nó tru ầm lên.

 

Đã lâu không gặp, tôi ôm nó, vui vẻ kêu: "Thập Thất, sao con lại tới đây?"

 

Không sai, bé Golden trước mặt tôi tên là Hứa Thập Thất.

 

Lúc ấy tôi và Giang Ngôn mới kết hôn, chúng tôi nhặt được nó ở ven đường, chó con tội nghiệp được một tay chúng tôi nuôi lớn.

 

Tình cảm rất sâu nặng, nói không hề khoa trương chứ nó không khác gì con ruột tôi.

 

Chỉ là do tính chất công việc của tôi, thường xuyên đi sớm về trễ ngày đêm điên đảo, người duy nhất có thể giúp đỡ dắt chó là em trai lại vì người yêu bị dị ứng lông chó nên không tiện chăm sóc Thập Thất nữa.

 

Vì sức khỏe của con, tôi chỉ đành rưng rưng nước mắt, từ bỏ quyền nuôi dưỡng.

 

Sau khi bước ra khỏi Cục Dân chính, mỗi người đi một ngả, Giang Ngôn ôm chặt lấy chó, không quay đầu lại một bước.

 

Ba tháng sau khi ly hôn, tôi tan làm cũng sẽ đi thăm Thập Thất, chỉ là mỗi lần đi qua, Giang Ngôn luôn luôn cực kỳ phòng thủ, một khắc cũng không chớp mắt, nhìn chằm chằm tôi, giống như sợ tôi trộm chó.

 

Sao hôm nay Thập Thất lại đến được đây? Tôi vuốt ve nó, chợt có linh cảm, nghiêng đầu nhìn sang cầu thang cách đó không xa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, thân thể người đàn ông đeo khẩu trang với kính râm cứng đờ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-quet-nham-the-chong-cu/chuong-2.html.]

Hắn nhìn trời, nhìn đất, nhìn tường, sau đó lại kinh ngạc mở miệng.

 

“Ui chao, trùng hợp quá, thế mà lại gặp em.”

 

“Tôi mang con đi dạo ở đây…”

 

Tôi gãi đầu.

 

Anh xà lơ gì vậy, đi dạo trong nhà người ta ý hả? Gặp lại sau khi ly hôn, bốn mắt nhìn nhau, chỉ nhìn chứ không nói gì.

 

Giang Ngôn và chó bước tới bước lui, hắn liên tục liếc vào nhà tôi.

 

Thấy rõ là đang nhìn trộm đó trời!!!

 

Đến mức mấy hàng xóm ra ngoài đổ rác cũng liên tục nhìn sang!!

 

Tôi sợ thân phận của hắn bị lộ, vội vàng đưa hắn và chó vào trong nhà.

 

Nhưng cảm xúc trong mắt Giang Ngôn dường như có chút gì đó thay đổi.

 

"Tôi biết mà, em không nỡ để tôi ở bên ngoài, chịu gió chịu sương.”

 

“Được rồi, được rồi, nếu em đã cầu xin tôi như thế, vậy tôi đành vào trong ngồi một chút.”

 

Hắn giống như gà chọi thắng, ra vẻ nghiêm mặt ho khan, thăm dò thái độ tôi.

 

"Nhưng mà Hứa Dư, tôi vào nhà em, người nào đó sẽ không tức giận chứ?"

 

Ai tức giận cơ? Tôi còn đang không hiểu.

 

Nào ngờ ngay giây sau, Giang Ngôn dừng lại, nụ cười trên khóe miệng lập tức biến mất.

 

Nhìn theo ánh mắt của hắn, tôi thấy váy cưới đang đặt trên ghế sô pha.

 

Bộ váy này tôi đặc biệt tìm người may riêng để dành cho lúc em trai Hứa Thừa cầu hôn.

 

Vốn định để làm quà đính hôn tặng cho em dâu.

 

Chỉ là, ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đối phương cũng mặc âu phục.

 

Còn chưa kịp giải thích kỹ với Giang Ngôn.

 

Nghĩ đến đây, tôi lại thở dài buồn phiền.

 

Giang Ngôn lại không biết tôi đang suy nghĩ gì, người hắn chao đảo.

 

"Hứa Dư, em mời tôi vào là là để xem cái này sao?”

 

"Đưa nhẫn còn chưa đủ, bây giờ em còn định để tôi xem váy cưới à..."

 

Người đàn ông ôm chặt chó, lên án: "Thật quá đáng quá đi... Hu hu, con của chúng ta còn đang nhìn đây này..."

 

"Không nghiêm trọng đến mức vậy chứ..."

 

Không phải chỉ là mua ít đồ cho em dâu thôi sao.

 

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

Giang Ngôn lại bịt lỗ tai không muốn nghe nữa.

 

Thấy bóng lưng tiêu điều cô đơn của người đàn ông, hệ thống khó hiểu lên tiếng.

 

[Ký chủ, chồng cũ của cô lại làm sao vậy?]

 

"Không biết nữa.”

 

"Tự dưng hắn nhìn đồng hồ báo thức rồi bảo nhà cháy rồi phải về ngay..."

 

    

Bình luận

8 bình luận

Loading...