Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-02 14:24:50
Lượt xem: 87

Từ sau ngày đó gặp Thẩm Triệu Xuyên, hắn nhiều lần đến cửa thăm hỏi, đều là lấy cớ thảo luận chính sự cùng cha ta, nhưng lại luôn mang một chút đồ cô nương gia thích đến. Ta đơn độc gặp hắn một lần, thái độ của hắn đối với ta so với thế giới thứ nhất hoàn toàn bất đồng.

Ở thế giới đó, hắn chưa bao giờ dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn ta, ta nhận được bất quá chỉ là ánh mắt lạnh lùng chán ghét của hắn.

Đình trong hồ nước của Tương phủ, hắn nhìn ta nói trong lòng thích ta, chân tình trong mắt không hề giống giả vở.

Nghe thấy những lời này, ta chỉ cảm thấy buồn cười.

Thế giới đầu tiên hắn hủy hôn ta trước mặt mọi người, ta bị hệ thống phán định nhiệm vụ thất bại, đêm đó liền bạo bệnh mà chết. Thật là ứng với câu kia thâm tình còn hèn hạ hơn cả cọng cỏ.

"Thẩm Triệu Xuyên, ta trước giờ chưa từng yêu ngươi, bất luận là đời trước hay đời này."

Ta nhìn hắn nói từng câu từng chữ.

"Cảnh cáo, ký chủ không thể tiết lộ bất kỳ tin tức gì liên quan đến nhiệm vụ công lược."

Trong đầu ta một trận nổ vang, tầm nhìn dần dần trở nên mơ hồ, ta cứng rắn nói xong câu kia:

"Kiếp trước ngươi hại chết ta, ta vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-7.html.]

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta nhìn thấy ánh mắt Thẩm Triệu hoảng sợ trừng lớn, thỏa mãn mỉm cười.

"A Ninh, ta sai rồi, nàng cho ta một cơ hội nữa có được không, cho dù nàng trả thù ta như thế nào cũng được, chỉ cần nàng có thể cho ta một cơ hội." Nam tử mặc hoa phục cầu xin nói.

Ta đau đến không có sức lực mở miệng nói chuyện, chỉ là dùng con ngươi đã nổi lên tơ máu gắt gao nhìn chằm chằm hắn, hận ý trong lòng dường như có thể thực sự tuôn ra.

Sắc mặt của hắn dần dần trở nên xám trắng, ánh sáng trong mắt từng tấc từng tấc dập tắt, giống hệt như ta khi đó vậy.

Lục phủ ngũ tạng giống như bị bóp nát, suy nghĩ của ta dần dần chết lặng chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Khoảnh khắc cơ thể dần mất đi sự chống đỡ, ta dường như lại rơi vào cái ôm quen thuộc kia vậy.

Thực ra ta từng tự hỏi chính mình rất nhiều lần, ta từ đâu đến, vì sao lại phải chấp hành nhiệm vụ công lược buồn cười này, vì sao tính mạng của chính mình lại có quan hệ với những thứ này.

Nhưng bây giờ ta chỉ muốn làm rõ hết thảy, nếu ta không phải người của thế giới này, như vậy thế giới mà ta thuộc về có phải hay không có người đang đợi ta?

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...