Sau Khi Nữ Phụ Độc Ác Phá Game - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:44:49
Lượt xem: 355

Từ sau khi kết bạn cùng Tô Nhược Bạch, điều khiến ta vui vẻ nhất chính là đi tửu lâu của nàng ăn cơm không cần tiền!

Không sai, cái tửu lâu vang dội khắp kinh thành kia chính là của nàng mở.

Hệ thống vẫn luôn trong trạng thái giả chết, có điều đây đối với ta lại là chuyện tốt, khoảng thời gian này là thuộc về ta, ta không cần lại bởi vì chút chuyện hay là hành động mà chịu sự trừng phạt của nó.

"Tiểu Lan! Hôm nay tỷ tỷ dẫn muội đi chơi trò kích thích."

Quan hệ của ta và Tô Nhược Bạch phát triển cực kỳ nhanh, bây giờ hẳn là có thể xưng là bạn thân nhất.

Nàng là người đầu tiên gọi ta là tiểu Lan, tuy ta không quá thích cái tên này, nhưng theo như nàng nói, ở thế giới ban đầu của chúng ta có một ma tiên rất lợi hại cũng tên là tiểu Lan.

Vì vậy ta miễn cưỡng chấp nhận.

"Thứ gì kích thích vậy?" Hai mắt ta sáng lên.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

"Đi cùng tỷ là biết." Tô Nhược Bạch bộ dáng thần thần bí bí.

"Lần này không mang Tiểu Đào theo."

Gần đây Tô Nhược Bạch và Tiểu Đào ở chung cũng không tồi.

Ta và Tô Nhược Bạch lén lút ra khỏi phủ, quanh co khúc khuỷu tiến vào một cái ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ rất hẹp, chỉ vừa một người đi qua, ta chăm chú đi theo phía sau Tô Nhược Bạch.

Thời gian ước chừng nửa nén hương, tầm nhìn bỗng nhiên mở rộng, cuối ngõ nhỏ là một tửu lâu.

Trong tửu lâu có đủ kiểu đủ loại nam nhân, bọn họ có người mặc một thân sa mỏng, khó khăn lắm mới che được bộ vị riêng tư, có người mặc chỉnh tề, có người còn mặc chế phục triều đình.

Nhưng bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó là đẹp. Ta không khỏi đỏ mặt, Tô Nhược Bạch nhếch mày nhìn ta, giống như đang tranh công vậy.

Nàng đưa cho nam ma ma ở chỗ này một túi bạc: "Như cũ."

Sau đó lôi kéo ta lên nhã phòng trên lầu.

"Điện hạ, thuộc hạ nhìn thấy Lan tiểu thư và Tô tiểu thư."

Tay cầm chiếc cốc của Cận Xuyên hơi run một chút, vẩy ra một chút nước trà.

"Phái người bảo vệ tốt Lan tiểu thư."

"Vâng."

Ta và Tô Nhược Bạch vừa tới nhã phòng, vài nam tử mặc trang phục hòa thượng nối đuôi nhau tiến vào. Chỉ là ta nhìn trái nhìn phải, luôn cảm thấy những người này có chút quen mắt.

"Tiểu Lan à, tỷ đây yêu thích một người."

Tim ta run lên, đây là cầu mà không được nên lui một bước cầu cái tiếp theo sao?

"Ngươi nhìn bọn họ quen mắt không?"

Ta gật gật đầu, Tô Nhược Bạch đang muốn mở miệng, ta run rẩy đưa tay bịp kín miệng nàng.

Ta dùng ánh mắt nói với nàng, ta biết là ai a!

Con mẹ nó là Không Minh a!!

(ý chị nhà là mấy đứa trong đây coslay giống Không Minh chứ k phải Không Minh thiệt nha)

Ta khóc không ra nước mắt, người khác xuyên qua đều chơi trò kích thích như vậy sao? Vừa bắt đầu liền yêu thích cao tăng nhà Phật.

"Ánh mắt của tỷ đây như thế nào?"

"Đỉnh, ánh mắt của tỷ thật đỉnh!"

Ta không nhịn được hướng nàng giơ ngón tay cái lên. Những tiểu quán kia học bộ dáng của hòa thượng, đọc kinh phật trước mặt chúng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-nu-phu-doc-ac-pha-game/chuong-6.html.]

Tô Nhược Bạch uống rượu, hiện tại có chút choáng váng.

"Ta chính là yêu thích bộ dáng lạnh lùng của hắn, tiểu Lan, muội có người mình thích không? Tỷ tìm cho muội một người gần giống vậy nhé."

Người ta thích? Không biết vì sao trong đầu ta lại hiện ra hình ảnh ngày đó Cận Xuyên đỡ lấy ta ở dưới gốc cây lê.

Ta ra sức lắc lắc đầu, trên người toát mồ hôi lạnh, ta vậy mà dám nghĩ đến nam chính, nếu hệ thống hiện tại mà không giả chết, ta đoán chừng lại phải nghênh đón một lần trừng phạt.

"Ngại ngùng à?" Tô Nhược Bạch cười ngốc nghếch.

Ta bất đắc dĩ ngồi bên cạnh nàng, tùy ý nàng dựa vào vai ta.

Đột nhiên dưới lầu truyền đến một trận huyên náo, tiếng thét chói tai, tiếng vật nặng rơi xuống đất đập vào lòng ta, tiểu quán bên cạnh cũng lộ vẻ hoảng sợ quên cả đọc kinh.

"Xảy ra chuyện gì?" Ta hỏi.

Bọn họ xúm lại một chỗ lắc lắc đầu, ta thử đánh thức Tô Nhược Bạch đang ngủ quên trên vai ta, nhưng nàng uống say rồi.

"Ngươi ra ngoài xem có chuyện gì?"

Ta tiện tay phân phó một tiểu quán, hắn sợ hãi đi ra ngoài cửa, vừa tới cạnh cửa, liền có hai binh lính mặc giáp đen đá văng cửa ra.

Nhìn thấy giáp đen, tim ta liền ổn định lại. Cận Xuyên có lẽ đang ở gần đây, bọn họ từ trong đám tiểu quán túm ra một người, dùng cùm sắt trói hai tay hắn lại.

"Lan tiểu thư bị kinh hãi rồi." Là Cận Xuyên.

Ta nhìn Tô Nhược Bạch uống say đến mặt đỏ bừng nằm trong ngực, lại nhìn căn phòng hỗn độn, có chút mệt lòng.

"Ta đưa Lan tiểu thư hồi phủ đi."

"Vẫn là không nên làm phiền điện hạ."

"Ta sẽ phái người Tô tiểu thư hồi phủ."

"Đừng, làm phiền điện hạ đưa chúng ta cùng nhau về Tương phủ."

Nếu như mà đưa Tô Nhược Bạch say bí tỉ về phủ, nàng chắc chắn xong rồi.

Ta đi ra ngoài cùng Cận Xuyên, Tô Nhược Bạch được hai binh lính mặc giáp đen kéo đi. Nhiều lần ta muốn mở miệng hỏi có thể hay không đổi cho nàng ấy một tư thế khác, thương hương tiếc ngọc một chút, có điều sau khi nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Cận Xuyên, ta vẫn là thức thời ngậm miệng lại.

"Thực ra hôm nay là lần đầu tiên ta đến."

"Ừ."

Ngõ nhỏ rất hẹp, ta không chú ý đ.â.m vào áo giáp lạnh như băng của Cận Xuyên, mũi bị đụng đau, nước mắt sinh lý không chịu khống chế rơi xuống.

Ta một bên hít mũi, một bên theo Cận Xuyên đi ra ngoài. Thẳng đến khi ra khỏi ngõ nhỏ, tầm nhìn trở lên rộng rãi, vị trí này nghiêng, hiếm thấy người ở, lại nhìn thấy hai cỗ xe ngựa, vừa nhìn liền biết là Cận Xuyên chuẩn bị.

Lúc ánh mắt Cận Xuyên chạm đến đôi mắt phiếm hồng của ta hắn lập tức trở nên bối rối.

Tướng quân mặc giáp đen, đứng trước mặt ta tay chân lúng túng, cuối cùng hắn vươn tay lau nước mắt cho ta.

"Ngươi là cô nương chưa lấy chồng, nếu bị khác biết ngươi đến chỗ này, đối với thanh danh cô nương không tốt."

"Vậy ngươi sẽ nói ra sao?"

Hắn môi mỏng khẽ nhếch, nhíu mày nói: "Sẽ không."

"May là hắn nguyện ý giữ bí mật cho chúng ta." Tô Nhược Bạch sau khi tỉnh rượu, lòng còn sợ hãi nói.

"Ta thì không sao, chỉ là muội, thanh danh của muội không thể hỏng được."

"Được rồi, không sao rồi, tỷ mau về đi, về muộn sẽ lại bị trách mắng."

"Vậy ta về trước ha."

Sau khi Tô Nhược Bạch đi, ta nằm ở trên giường, trong đầu không tự giác hiện ra tình cảnh ban ngày Cận Xuyên lau nước mắt cho ta. Xúc cảm ngón tay thô ráp ấm áp giống như vẫn đang tồn tại vậy.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...