SAU KHI HOÁN ĐỔI THÂN XÁC VỚI TIỂU THƯ TỂ TƯỚNG PHỦ - PHẦN 7

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:18:11
Lượt xem: 501

28.

Ta đã thưởng thức pháo hoa đêm Nguyên tiêu.

 

Nhưng nhìn mãi nhìn mãi, lòng ta cũng chẳng còn tâm trí thưởng thức cảnh đẹp: "Pháo hoa một đêm này, rằng có thể đổi lấy tiền lương của quân lính trong vài tháng."

 

Chu Vân Thanh mỉm cười: "Nàng vẫn còn cảm thấy tiếc nuối sao?"

 

Lúc này ta mới chợt nhận ra, nàng đang hỏi về chuyện tam hoàng tử.

 

"Ta không còn tiếc nuối nữa."

 

Hiện nay mọi việc đã hoàn thành tám chín mười phần, chỉ chờ Tống Địch ký thư hòa ly.

 

Vì vậy ta cũng hỏi nàng: "Cùng ta đến biên cương, Chu tỷ tỷ có hối hận không?"

 

"Ta không hối hận." Nàng trả lời.

 

Chỉ là, chúng ta không ngờ rằng, việc khiến Tống Địch ký thư hòa ly lại gian nan đến vậy.

 

Ngày ký thư hòa ly, hắn đã cố gắng níu kéo lần cuối.

 

Liễu Thanh Thanh ở bên cạnh hắn.

 

Tống Địch hỏi ta: "Ta có thể để Thanh Thanh bỏ đi đứa bé trong bụng, từ nay con của chúng ta chỉ có thể do nàng sinh ra, nàng có thể không đi được không?"

 

Liễu Thanh Thanh hiện lên vẻ mặt kinh hoàng.

 

Còn ta, chỉ bình thản nhìn hắn.

 

Hắn lại nói: "Từ nay, mẫu thân sẽ không còn quản chuyện của chúng ta. Khi bà ấy muốn tìm thêm thiếp thất cho ta, ta sẽ tự mình thoái thác, không cần nàng ra mặt.

 

"Nếu nhạc mẫu lại quản chuyện sinh con của nàng, ta cũng sẽ thay nàng tìm cách. Ta sẽ mang nàng theo bên mình dù ở biên cương, hay khi hồi kinh……

 

"Lòng ta chỉ hướng về nàng, không bao giờ nghĩ đến người khác nữa……”

 

Ta đáp lời hắn: "Tống Địch, tình cảm tốt đẹp thì nên chia tay tốt đẹp, hà cớ gì phải làm cho khó coi như vậy?"

 

Ngay ngày nhận được tờ giấy hòa ly, ta đã cho người chuyển sính lễ hồi môn về tư thất của Chu Vân Thanh.

 

"Hắn sao lại đột nhiên trở nên si tình như vậy?" Ta hỏi Chu Vân Thanh.

 

"Chỉ là thứ vốn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ mất đi, bỗng chốc lại không thể nắm bắt được mà thôi."

 

29.

Ngày thứ hai sau khi nhận được thư hòa ly, ta không về Chu gia.

 

Mà đi đến Nam thành mua một con tuấn mã, đồng thời chuẩn bị đầy đủ hành trang.

 

Đây vốn là dự định ta đã có từ khi mới xuyên vào cơ thể của Chu Vân Thanh.

 

Nhưng không ngờ rằng, trải qua bao nhiêu ngày tháng, ta từ chỗ đơn thương độc mã chiến đấu, lại cùng Chu Vân Thanh bàn bạc mọi việc.

 

Cuối cùng còn chuẩn bị mang về biên cương một vị tiểu thư khuê các chốn kinh thành.

 

Ta: "Phụ mẫu ta chắc chắn sẽ vui mừng, nhà ta lại có thêm một đứa con gái!"

 

Chu Vân Thanh lại nói: "Ừm. Lộ dẫn nàng đã chuẩn bị xong chưa?"

 

Ta vốn tưởng rằng mọi việc đã xong xuôi, lần này trên đường đi nhất định sẽ thuận buồm xuôi gió.

 

Nhưng không ngờ rằng, vừa ra khỏi cổng thành, đã bị Tống Địch chặn đường.

 

Tên kia lại đột nhiên đổi ý!

 

"Tống Địch! Ngươi muốn làm gì?" Ta kinh hãi hét lên.

 

Nhưng không ngờ rằng, hắn từ trong tay áo lôi ra một tờ giấy ---

 

Tờ giấy đã bị vo nhàu, lại được cẩn thận trải phẳng, gấp lại gọn gàng.

 

Ta vô cùng quen thuộc.

 

Đó là tờ giấy nháp ta viết làm "bằng chứng" tố cáo Tống Địch với đại hoàng tử ngày hôm đó.

 

Trên mặt giấy tuy còn chưa viết đến thông tin quan trọng nhất.

 

Nhưng nét chữ đã vạch trần ta hoàn toàn.

 

"Ta nói vì sao ngươi lại nhất quyết muốn hòa ly với ta." Tống Địch chĩa mũi tên về phía ta, "Ngươi căn bản không phải Thanh Thanh."

 

"Yêu nghiệt phương nào, trả Thanh Thanh lại cho ta!"

 

30.

"Trước tình hình này, chỉ có hai cách giải quyết."

 

Ta âm thầm trao đổi với Chu Vân Thanh.

 

Cách thứ nhất là liều mạng, ta cưỡi ngựa xông lên, cố gắng khống chế Tống Địch, rời khỏi kinh thành.

 

Nhưng tỷ lệ thành công chỉ có hai ba phần.

 

Cách thứ hai là trước tiên giả vờ hòa giải với Tống Địch.

 

Ta đề xuất tạm thời ẩn nhẫn.

 

Chu Vân Thanh bên kia không lên tiếng, đại khái là ngầm đồng ý cách xử lý của ta.

 

Vì vậy ta chuẩn bị cầu hòa với Tống Địch.

 

Nhưng ngay khoảnh khắc ta cầu hòa với Tống Địch.

 

Cổ họng ta như đột nhiên bị ai đó bóp nghẹt, tiếp theo là toàn thân cứng đờ, suýt ngã ngựa!

 

...

 

"Kiều Đồng?" Giọng ai vang bên tai?

 

"Kiều Đồng?"

 

Lại có người gọi ta.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-tieu-thu-te-tuong-phu/phan-7.html.]

Khi ta mở mắt ra, liền thấy huynh trưởng đang ngồi bên cạnh ta.

 

Thấy ta tỉnh lại, huynh ấy mừng rỡ đến rơi lệ.

 

Ta nhìn kỹ lại, trước mắt là căn phòng của ta ở biên cương.

 

"Muội rốt cuộc cũng tỉnh rồi!" Huynh trưởng ta thở phào nhẹ nhõm, "Muội là Kiều Đồng chứ?"

 

Ta là Kiều Đồng.

 

Ta vô thức nắm chặt ngọc bội trong tay, không biết Chu Vân Thanh thế nào rồi.

 

Nhưng dù ta cố gắng xoay sở thế nào, ngọc bội cũng không còn sáng lên nữa.

 

31.

Không được! Ta phải cứu người!

 

Thân thể Chu Vân Thanh không đánh lại Tống Địch, nhưng thân thể ta nhất định có thể.

 

Ta lăn một vòng từ trên giường xuống, chuẩn bị ra ngoài.

 

Bên ngoài phòng ta, một nhóm người đang bận rộn.

 

Hành lý được xếp thành từng thùng trên mặt đất, gia nhân đang chuyển ra ngoài, chuẩn bị xếp lên xe ngựa.

 

"Đây là..." Ta hỏi phụ mẫu đang giám sát bên cạnh.

 

"Tam hoàng tử sắp về kinh, nương cùng phụ thân đang thu dọn hành lý giúp người."

 

"À."

 

Ta ừ một tiếng, giật lấy con ngựa nhanh và chuẩn bị phi nước đại.

 

Ba ngày hai đêm, đủ cho ta đi đi về về!

 

Nhưng không ngờ, ta vừa lên ngựa, đã bị phụ thân kéo xuống.

 

"Con đi đâu?"

 

"Đi kinh thành!"

 

Lập tức, ánh mắt phụ thân nhìn ta bỗng trở nên kỳ quái.

 

Ta nhìn sang Tam hoàng tử, quả nhiên -

 

Hắn ta đang mang vẻ mặt "nàng ấy có ý với ta".

 

Phiền chế/t đi được!

 

Ta không muốn giải thích với bọn họ rằng ta muốn đi tìm người khác.

 

Nhưng Tam hoàng tử đã lên tiếng: "Đồng Đồng, ta biết trước đây nàng từ chối ta là có khổ tâm. Nàng chờ ta, đợi ta xin thánh chỉ từ phụ hoàng!"

 

Sắc mặt phụ thân đã sa sầm xuống.

 

Ngươi có tâm bệnh phải không?

 

Ngươi về đó còn sống hay không còn chưa biết!

 

Cứ ngoan ngoãn đối phó với Đại hoàng huynh của ngươi cho xong đi!

 

Nhưng trên mặt, ta vẫn dành cho Tam hoàng tử sự tôn trọng nên có.

 

"Tiểu nữ tử không có nổi khổ tâm gì, xin cáo từ!"

 

Tam hoàng tử ủ rũ rời đi.

 

32.

Cuối cùng, ta vẫn không đi tìm Chu Vân Thanh.

 

Bởi vì, ngọc bội lại sáng lên lần nữa.

 

Giọng Chu Vân Thanh vang lên: "Kiều Đồng muội muội chớ lo lắng, ba ngày sau ta sẽ đến biên cương."

 

Ta đáp: "Tốt rồi!"

 

Ba ngày ư! Ba ngày dài đằng đẵng như ba năm.

 

Ta chẳng còn tâm trạng đi tập võ, cả ngày chỉ biết quanh quẩn trong phòng, buồn bã ủ rũ.

 

Cho đến khi huynh trưởng mang đến cho ta một thiếu niên tuấn tú.

 

"Muội muội, nghe đồn hắn đã ái mộ muội từ lâu, ta mang người đến cho muội, hai người hãy trò chuyện vui vẻ!"

 

Ta liếc xéo huynh trưởng, hỏi rằng huynh ấy có ý đồ gì.

 

Huynh ấy ngượng ngùng, ấp úng nói: "Hai ngày trước, cô nương đã chiếm lấy thân thể muội...", "Muội có thể..."

 

Thật là vô liêm sỉ!

 

Cho dù có là huynh trưởng của ta, cùng đừng hòng làm cóc ghẻ mơ tưởng đến thịt thiên nga a!

 

...

 

Chu Vân Thanh đúng hẹn mà đến.

 

Ba ngày sau, ta đứng trên lầu thành ngóng về con đường phía xa.

 

Chỉ nghe tiếng vó ngựa vang lên, một cỗ xe ngựa do ba con tuấn mã kéo từ xa tiến đến --

 

Là Chu Vân Thanh.

 

Nàng ấy thậm chí không biết cưỡi ngựa, nên đành phải dùng xe ngựa đến đây.

 

Nhưng không sao cả.

 

Ta sẽ dạy nàng ấy.

 

Vì ở đây là một bầu trời tự do hơn.

 

(Hoàn)

Bình luận

0 bình luận

    Loading...