SAU KHI HOÁN ĐỔI THÂN XÁC VỚI TIỂU THƯ TỂ TƯỚNG PHỦ - PHẦN 6

Cập nhật lúc: 2024-07-03 23:01:30
Lượt xem: 451

23.

Chu Vân Thanh là một nữ tử thiện lương.

 

Vì vậy, Tống Địch không tin rằng ta có thể làm ra chuyện như vậy.

 

Thật là chuyện nực cười, Chu Vân Thanh lương thiện liên quan gì đến Hứa Kiều Đồng ta?

 

Vì vậy, ngay sau khi Tống Địch rời đi, ta liền cầm roi đi đến Đức Huệ Đường.

 

Thời gian còn sớm? Chẳng sao, người già vốn ít ngủ.

 

Bỏ qua chuyện hiếu thuận hay không hiếu thuận, ta dậy sớm kéo lão phu nhân tập thể dục, đó là vì lo cho sức khỏe của bà.

 

Hắn dựa vào cớ gì mà nói ta bất hiếu?

 

Liễu Thanh Thanh và mẫu thân của Tống Địch vốn dĩ khác biệt, rốt cuộc là người mang thai, không thể tập luyện kịch liệt.

 

Cho nên, khi nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đến thỉnh an, ta hiếm hoi động lòng từ bi, thỉnh Liễu Thanh Thanh đến một bên.

 

“Ngươi ở đây ngồi yên, nhìn ta dạy bà bà rèn luyện thân thể!”

 

Mẫu thân của Tống Địch quở trách ta vô lễ, muốn sai quản gia lôi ta xuống.

 

Nói đùa à, nơi đây là Tướng quân phủ, chẳng phải Tể tướng phủ.

 

Đây chính là Tướng quân phủ do Chu Vân Thanh cẩn cẩn trọng trọng cai quản!

 

“Ta có thể không cần ngày ngày dẫn dắt mẫu thân tập luyện.” Ta đặt roi xuống, “Ta chỉ cần mẫu thân khuyên Tống Địch ký thư hòa ly.”

 

“Ngươi!” Mẫu thân của Tống Địch không thể tin tưởng, “Ngươi thật hồ đồ!”

 

Mẫu thân của Tống Địch vốn dĩ không ưa Chu Vân Thanh.

 

Suy cho cùng, Chu Vân Thanh từ nhỏ đã được giáo dưỡng rất tốt, vừa thông thạo việc cai quản gia đình lại vừa giỏi giao tiếp ứng xử.

Mẫu thân của Tống Địch cảm thấy khó lòng khống chế Chu Vân Thanh..

 

Lại cho rằng gia thế của Chu Vân Thanh không hề thua kém Tống Địch, không thể làm việc hạ thấp bản thân để hầu hạ Tống Địch.

 

Cho nên, mẫu thân của Tống Địch đối đãi với Liễu Thanh Thanh thậm chí còn thân thiết hơn so với Chu Vân Thanh.

 

Huống chi, hiện tại Liễu Thanh Thanh đang mang trong mình cốt nhục của Tống gia.

 

Nhưng mẫu thân của Tống Địch cũng không phải là kẻ ngu ngốc, biết rằng phủ Tể tướng đối với Tống Địch trợ lực vô cùng.

 

Thế nên, ta đưa ra át chủ bài:

 

“Hôm nay con chỉ muốn cùng người luyện tập.”

 

“Nhưng thân thể của Liễu cô nương cũng chẳng cường tráng gì, ngày mai ta bắt đầu dạy nàng múa roi thế nào?”

 

Lẽ dĩ nhiên, ta chỉ tùy tiện nói đùa, không thể đối với một thai phụ mà hành xử như vậy.

 

Nhưng Tống lão phu nhân lại bị ta dọa sợ, run rẩy mà uy h.i.ế.p ta: “Sao ngươi dám, nhi tử ta sẽ không buông tha cho ngươi!”

 

Ta khẽ cười lạnh: "Tống Địch đối xử với ta tốt như thế nào, chẳng lẽ nương không biết sao?"

 

24.

Đúng vậy, Tống Địch đối xử với Chúc Vân Thanh rất tốt, ngay từ trước khi Chúc Vân Thanh gả đến Tống gia.

 

Dù trong lời kể của Chúc Vân Thanh hay Tống Địch, hai người đều có một khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ.

 

Nhưng tình cảm tuổi trẻ sâu đậm ấy lại khiến cả hai người gặt phải trái đắng.

 

Mẫu thân Tống Địch nhìn thấy Tống Địch nơi nơi che chở, bảo vệ Chúc Vân Thanh, không cho bà trực tiếp chèn ép nàng, nhưng lại không nhìn thấy, đôi phu thê trẻ vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống, vì sự làm khó của bà mà tình cảm phai tàn tự lúc nào không hay.

 

Ta biết mẫu thân Tống Địch đã xiêu lòng.

 

Dù sao, quyền thế của Tể tướng phủ tuy quan trọng, nhưng cũng không thể sánh bằng việc bà có thể nói một là một, nói hai là hai trong phủ.

 

Huống chi, đứa bé trong bụng Liễu Thanh Thanh là đích tôn của bà, không thể sơ suất chút nào.

 

Vì vậy, Tống mẫu cười lạnh: "Ngươi đừng hối hận!"

 

Ta nói: "Con sẽ không hối hận."

 

Chỉ mong mẫu thân Tống Địch có thể ra tay mạnh mẽ hơn.

 

Giống như khi mối quan hệ giữa Tống - Chu còn tốt đẹp, Chu Vân Thanh vốn định cùng Tống Địch đến biên cương, nhưng vì mẫu thân Tống Địch liên tục gây chuyện, buộc phải ở lại Kinh thành “chăm sóc gia mẫu".

 

Lúc đó, Tống Địch tâm tâm niệm niệm đầy vẻ không nỡ xa cách với Chu Vân Thanh, cuối cùng không phải cũng thỏa hiệp sao?

 

Tất nhiên, để đảm bảo thành công, ta còn dùng sức ở phía Liễu Thanh Thanh.

 

Ta không dùng vị trí chính thê để dụ dỗ, dù sao Tống Địch đã nói rõ ràng, Liễu Thanh Thanh không xứng với vị trí phu nhân tướng quân.

 

Ta chỉ đi ra ngoài một chuyến đến cửa hàng vải, mua cho Liễu Thanh Thanh mười mấy bộ trang phục ngắn.

 

Lại chuẩn bị thêm ngựa, bia tập bắn, cung tên...

 

"Liễu cô nương không phải nói có thể vì tướng quân học những thứ không biết này sao? Từ bây giờ, bản phu nhân ta sẽ cùng Liễu cô nương luyện tập!"

 

Liễu Thanh Thanh sắc mặt tái nhợt.

 

Có những chuyện không nhất thiết ta phải nói ra đến miệng, nàng ta đã bắt đầu tưởng tượng cách ta sẽ làm khó dễ nàng ta như thế nào.

 

Vì vậy, trong ngày hôm đó, sáng sớm ta vừa “quấy nhiễu” Tống Địch, buổi chiều, Liễu Thanh Thanh “làm phiền” Tống Địch.

 

Nàng ta nói mình động thai khí, mời Tống Địch từ bàn rượu trở về.

 

Tống Địch đến Tĩnh Vân Hiên không quá một khắc, liền lập tức hung hãn đi tìm ta tính sổ.

 

"Ngươi nóng lòng rời xa bản tướng quân vậy sao?" Hắn ta hỏi.

 

Ta gật đầu: "Cũng không đến mức không thể chờ đợi, nhưng là càng sớm càng tốt đó nha."

 

"Ta không thể hòa ly với nàng." Hắn dõng dạc tuyên bố, "Ngay cả khi thai nhi của Thanh Thanh không giữ được... Ta cũng không thể để nàng rời khỏi ta."

 

25.

Ta: ...

 

Đứng đây mà giả vờ thâm tình với ai?

 

Ta nhìn khóe mắt ửng đỏ của hắn, nhẹ giọng nói: "Ồ? Thật sao? Ta không tin."

 

Ta hiểu cách làm người ta tức giận.

 

Hắn kích động tột độ, ta thong dong tự tại.

 

Hắn dường như không tin và tai mình mà liên tục lùi lại: "Không, không, nàng không phải Thanh Thanh, Thanh Thanh của ta sẽ không đối xử với ta như vậy!"

 

"Ta sẽ không hòa ly với nàng." Hắn nắm lấy con bài tẩy cuối cùng, "Nhạc gia cũng sẽ không đồng ý cho nàng hòa ly."

 

Nhưng, khoảnh khắc tiếp theo, tên tiểu đồng của hắn chạy vào, nhẹ giọng nói: "Tướng quân, lão phu nhân tìm ngài ạ."

 

Nhìn bóng lưng hắn đi về phía Từ Huệ Đường, ta không kìm được mà bật cười.

 

"Chu cô nương, còn cần phải đợi hắn đưa thư hòa ly sao?"

 

Chu Vân Thanh lắc đầu: "Không cần đâu. Hắn ta sẽ thỏa hiệp với mẫu thân."

 

Ta không biết Tống Địch đã thỏa hiệp bao nhiêu lần trước mặt Chu Vân Thanh và mẫu thân hắn để khiến Chúc Vân Thanh tin tưởng như vậy.

 

Chu Vân Thanh lại nói: "Sắp xếp, chia cắt đồ sính lễ và các vật dụng khác không phải là dễ dàng. Nếu muốn hắn hòa ly với ta, còn phải tốn công sức ở những khía cạnh khác."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-tieu-thu-te-tuong-phu/phan-6.html.]

 

Việc tốn công sức nhất, không gì ngoài việc đối phó với Chu gia.

 

"Về phía Tống Địch, có thể dùng tình cảm để ràng buộc, nhưng đối với song thân của ta, cần phải dùng lợi, dùng thế, dùng quyền."

 

Ta: "Sư phụ, xin hãy chỉ giáo!"

 

Chu Vân Thanh nói có thể lợi dụng Tam hoàng tử: "Vừa hay có thể giải quyết vấn đề cho cả hai chúng ta."

 

Ta: ?

 

Nhưng nàng lại nói, đương kim thánh thượng tuổi đã cao, có nhiều hoàng tử, nhưng trừ bỏ đại hoàng tử và nhị hoàng tử có gia thế hiển hách.

 

Những người còn lại đều thâm tàng bất lộ.

 

Ví dụ như Tam hoàng tử, bề ngoài nhu nhược, bên trong âm hiểm, là một tên gian xảo.

 

"Từ cổ chí kim, tranh ngôi đoạt vị là một việc nguy hiểm." Chu Vân Thanh dạy ta, "Cha ta luôn muốn làm một vị quan thanh liêm, giữ mình trong sạch."

 

"Mà một thời gian trước đây, ta vô tình phát hiện ra, Tống Địch và Tam hoàng tử qua lại rất thân mật!"

 

Ta hiểu ra: "Nàng muốn ta đem chuyện của Tống Địch đi cáo trạng với cha nàng?"

 

Chu Vân Thanh quả nhiên thông minh!

 

Nghe theo kế hoạch của nàng, ta suýt chút nữa muốn vỗ tay tán thưởng.

 

Với tính cách cố chấp của cha nàng, nếu biết Tống Địch ngu ngốc tham gia tranh giành hoàng vị, chẳng phải sẽ trực tiếp kéo Chu Vân Thanh đến Tống gia đòi hòa ly sao?

 

"Không." Chu Vân Thanh cắt ngang suy nghĩ đẹp đẽ của ta, "Tìm cha ta vô dụng, ngươi phải đi tìm Đại hoàng tử."

 

Chu Vân Thanh: "Giải quyết một lần hai chuyện, chúng ta đã nói rồi mà."

 

"Sao không nói gì?" Chu Vân Thanh lại hỏi ta, "Ngươi có phải luyến tiếc Tam hoàng tử không?"

 

Không, ta chỉ rùng mình một cái thôi.

 

26.

Tìm Đại hoàng tử cáo trạng Tam hoàng tử căn bản không cần bằng chứng.

 

Hay nói cách khác, chỉ cần ta có lòng, đâu đâu cũng là bằng chứng.

 

Đại hoàng tử vốn dĩ đã đầy lòng nghi kỵ, luôn lo sợ mọi người hãm hại, nghi ngờ các hoàng đệ đều có dã tâm bất chính……

 

Thêm vào đó, thân phận của Chu Vân Thanh lại là một lợi thế bẩm sinh — nếu không phải suy nghĩ chín chắn, thì ai sẽ đi cáo trạng chồng mình?

 

Huống chi lại là Chu Vân Thanh nổi tiếng?

 

Biến số duy nhất là ta.

 

Ta…… có chút đại phát từ bi a!.

 

"Nhưng mà… hai người này chỉ là có ý đồ xấu, trực tiếp xử lý họ có phải là hơi quá đáng không?"

 

“Nàng là muốn hai chúng ta bị bọn họ xem như quân cờ mà lợi dụng, sau đó nhận kết quả như Triệu phu nhân?” Chu Vân Thanh hỏi ngược lại ta.

 

Lại an ủi ta ràng: "Nàng cứ yên tâm, nếu bẩm tấu với Nhị hoàng tử, bọn họ mới chính là bị xử lý. Nhưng đại hoàng tử … cùng lắm chỉ là gây ra chút phiền toái cho bọn họ mà thôi…"

 

Vì vậy, ta nghe theo chỉ huy của Chu Vân Thanh, dùng giọng điệu của Hứa Kiều Đồng tự tay viết thư tố cáo:

 

"Sai sót chính tả nhiều như vậy, còn có nhiều chữ không biết viết, ta có nên mang ra ngoài không nhỉ?"

 

Ta tiện tay vò nhàu một tờ giấy, ném vào góc bàn.

 

"Không," Chu Vân Thanh an ủi ta, "Loại thư này, đại hoàng tử mới càng tin tưởng."

 

"Tiếp theo, ta sẽ dạy nàng cách viết."

 

Dạy đến lúc sau, nàng không kìm được mà hỏi ta: "Ngươi không sợ ta có chút tâm tư gì, hãm hại ngươi và Hứa gia sao?"

 

Nàng đang nói đến việc ta viết trong thư bất kỳ điều gì nàng ấy nói.

 

Ta lại cười: "Chu tỷ tỷ, ngươi có phải coi ta là đồ ngốc không?"

 

"Ta muốn kết giao với một người, tự nhiên phải xem người đó có đáng tin hay không."

 

27.

Chu Vân Thanh đã âm thầm tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ.

 

Từ chuyện nhỏ sẽ dẫn đến chuyện lớn---

 

Không bao lâu sau khi ta đến gặp Đại hoàng tử, ta đã nhận được tin từ phủ Tể tướng.

 

Chu mẫu đích thân đến phủ tướng quân.

 

Nhìn ta hồi lâu, bà cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu con nhất quyết như vậy... trong nhà còn nhiều tỷ muội, nếu con muốn hòa ly, chỉ có hai lựa chọn, một là nghe lời nương và phụ thân, nhanh chóng tái giá, hai là, đến núi Thanh Lương làm ni cô.”

 

Ta: "Mẫu thân không cần lo lắng, nữ nhi tự có sắp xếp."

 

Tống Địch trên triều đình cũng bận rộn hơn bao giờ hết.

 

Bị phe phái công kích, ngự sử đài tấu chương, việc nào cũng khiến hắn sứt đầu mẻ trán.

 

Mà trong hậu viện, lại có ta chỉnh lỹ mẫu thân và sủng thiếp của hắn.

 

Hai người này không dám chống đối ta, đành phải tìm Tống Địch cáo trạng, muốn Tống Địch hạn chế quyền lực của ta ở phủ tướng quân.

 

Tống Địch làm sao dám? Lúc này chỉ cần hắn có một chút tiếng xấu là đối xử tệ bạc với chính thê thì….

 

Chờ đợi hắn chính là sự bao vây của phe Đại hoàng tử.

 

Nhưng Tống Địch lại như bị ma ám, nhất quyết không chịu hòa ly với Chu Vân Thanh.

 

Dù ta đã tìm hắn ba lần bảy lượt.

 

Ngay cả phụ thân của Chu Vân Thanh ở triều đình cũng không hề muốn giúp đỡ hắn.

 

Ta nói với Chu Vân Thanh: "Nàng nói xem có kỳ lạ không. Khi phủ tướng quân còn vinh hiển, hắn lại đưa một nữ nhân khác về."

 

"Đợi đến khi hắn thảm hại như vậy, mới đem phơi bày ra hai phần tình cảm dành cho nàng."

 

Chu Vân Thanh rất lạnh nhạt: "Thật sao?"

 

Ta nói là thật.

 

"Tam hoàng tử sắp hồi kinh." Chu Vân Thanh nhẹ giọng nói, "Đợi hắn hồi kinh rồi, tình cảnh của Tống Địch và hắn sẽ càng thêm khó khăn, lúc đó nàng hẳn sẽ biết được tình cảm chân thành của hắn là gì."

 

"Đúng rồi." Nàng lại hỏi ta, "Tết Nguyên tiêu sắp đến, nàng có từng xem qua pháo hoa ở kinh thành chưa?"

 

Cũng không thể nói là chưa từng xem qua.

 

Dù sao bản thân ta cũng lớn lên ở kinh thành cho đến năm mười tuổi.

 

Lúc bấy giờ, trong mắt ta, kinh thành rộng lớn và tráng lệ. Vào mỗi dịp lễ hội, ta theo các biểu huynh biểu muội nhà cô mẫu đi chơi, họ không thích dẫn ta theo, ta chỉ âm thầm đi sau họ.

 

Chỉ là lúc đó ta còn nhỏ, thường bị thu hút bởi cảnh đẹp muôn màu muôn vẻ, đi mãi đi mãi lại để bản thân lạc mất.

 

Nhưng ta may mắn, lạc mất nhiều lần như vậy mà không bị kẻ bắt cóc bắt đi.

 

Sau này các biểu huynh biểu muội cáo trạng, ta không còn cơ hội đi chơi nữa.

 

Vì vậy, lúc đầu nghe tam hoàng tử nói muốn đốt pháo hoa cho ta, lòng ta không khỏi mong đợi.

 

"Tối mai là Tết Nguyên tiêu, nếu có hứng thú, hãy tự mình đi xem nhé."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...