SAU KHI HOÁN ĐỔI THÂN XÁC VỚI TIỂU THƯ TỂ TƯỚNG PHỦ - PHẦN 4

Cập nhật lúc: 2024-07-05 02:00:48
Lượt xem: 423

13.

Ta không ngây thơ đến mức cho rằng cha mẹ trên thế gian đều giống cha mẹ ta.

 

Chỉ là không thể ngờ rằng, còn có những bậc phụ mẫu như song thân Chu Vân Thanh.

 

Vừa đặt chân về tể tướng phủ, Chu phụ không mảy may quan tâm đến xem nữ nhi có chịu ủy khuất bên phủ tướng quân hay không, cũng chẳng nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ và khuôn mặt lấm lem nước mắt của ta, điều đầu tiên chỉ buông lời quát tháo:

 

“Phu quân ngươi đã mang nữ nhân về, sao ngươi còn không chủ động nạp thiếp cho hắn, chẳng lẽ muốn kẻ ngoài dị nghị về giáo dưỡng Chu gia?”

 

Ta: Hỡi ơi?

 

Ta tự an ủi bản thân, có lẽ Chu phụ thân chỉ đùa giỡn.

 

Vì vậy, ta đầy hy vọng nhìn về phía Chu mẫu thân.

 

Nhưng không ngờ, Chu mẫu lại tiếp lời: "Thanh Nhi, mẫu thân nghe nói con ở phủ tướng quân không được hiếu thảo với bà bà?"

 

Nói xong, bà lại dặn dò ta: "Nghe lời mẫu thân, khi nào về phủ tướng quân, hãy chọn một ngày tốt, nạp cô nương kia làm thiếp."

 

“Chờ mọi chuyện ổn thỏa, con hãy đích thân đến gặp lão phu nhân bên đó để tạ lỗi. Sau này cũng phải hiếu thảo với bà ấy”.

 

“Đúng vậy, ‘bất hiếu’ có ba điều, ‘không có con nối dõi’ là điều trọng đại nhất. Con hãy sớm sinh hạ đích tử, đó mới là điều chính đáng.

 

“Mẫu thân đã cầu thuốc cho con, con đã uống đúng giờ và điều dưỡng cơ thể cẩn thận chưa?”

 

Ta đầu óc ong ong, nghẹn ngào mãi mới nói được: “Con không…”

 

14.

Khi Chu Vân Thanh lần nữa liên lạc với ta, ta đang quỳ gối trong từ đường.

 

Từ đường nơi thờ phượng tổ tiên Chu gia

 

Bị đánh đòn, không được ăn cơm, còn bắt ta quỳ trước bài vị của “tổ tiên".

 

Đây là lần đầu tiên ta bị trưởng bối đánh đập.

 

"Đều do ta không tốt, đã không vâng lời Chu phụ mẫu." Ta nói với viên ngọc bội.

 

Chu Vân Thanh không biết đang suy nghĩ điều gì, một lúc sau mới trả lời tôi.

 

"Bọn họ đánh ngươi, ngươi không phản kháng sao?"

 

Bọn họ đánh rất tàn nhẫn, dùng những cành tre mỏng, dẻo mà đánh ta. Tuy không bằng roi da của ta, nhưng số lần đánh lại nhiều hơn.

 

Ta đã phản kháng, ngay từ đầu đã phản kháng.

 

Tuy có thể ta không đánh lại được đám gia đinh hung hãn, nhưng những ma ma chịu trách nhiệm đánh phạt thì lại không phải là đối thủ của ta.

 

Nhưng sau khi ta đánh hai ma ma đó, người ra tay đánh ta lại chính là Chu mẫu.

 

Chu mẫu đích thân cầm lấy cành tre.

 

Dù sao bà ấy cũng là thân mẫu của Chu Vân Thanh, ta không thể đánh bà ấy.

 

Nhưng ta không ngờ, Chu mẫu lại đánh người tàn nhẫn đến vậy.

 

Sau khi đánh ta, bà gọi vài tên gia đinh đến, đưa ta vào từ đường.

 

Bà bảo ta quỳ gối trước bài vị của liệt tổ liệt tông, đợi khi nào suy nghĩ thấu đáo, lúc đó ta mới được trở về phủ tướng quân.

 

"Phụ mẫu ngươi thật hung ác." Ta xoa xoa vết thương trên cánh tay, "Ngay cả song thân ta, những người đã từng chinh chiến sa trường, cũng không ra tay tàn nhẫn như vậy."

 

Chu Vân Thanh lại im lặng.

 

Một lúc sau, nàng nói: "Lệnh tôn lệnh đường là những người rất tốt."

 

"Đừng quỳ nữa." Chu Vân Thanh lại nói, "Từ đường ít người lui tới, ngươi ngồi cũng không sao. Đợi đến tối, nhận lỗi qua loa vài câu rồi về."

 

"Ta tưởng ngươi là con rối gỗ ngoan ngoãn chịu phạt chứ." Ta ngã phịch xuống đất, "Ta đã sớm không quỳ nữa rồi."

 

"Việc gì cũng có cách xoay sở..." Chu Vân Thanh cười một tiếng, rồi nhanh chóng nghiêm mặt lại, "Ta đến tìm ngươi là có chuyện muốn nói."

 

Chu Vân Thanh hỏi ta có nhớ Tam hoàng tử từ kinh thành đến không.

 

Nàng nói Tam hoàng tử tối qua đã cho nàng xem một màn pháo hoa rực rỡ suốt đêm.

 

"Ta nhớ chứ." Ta đáp, "Chính là vị hoàng tử tính tình ôn nhu, nho nhã, dung mạo cũng tuấn tú kia."

 

Chu Vân Thanh: ?

 

Chu Vân Thanh hỏi ta có nhận ra Tam hoàng tử là kẻ tâm cơ hay không.

 

“Hắn có tâm địa bất lương hay không ta không rõ.” Ta nghiêm túc đáp lời, “Nhưng hắn dung mạo tuấn tú, lại biết cách khiến ta vui vẻ. Đám binh sĩ ở biên cương thô lỗ, chỉ biết xem ta như nam nhi mà so thương đấu kiếm. Một người xa lạ như hắn lại sẵn sàng hạ mình dỗ dành ta, đây không thể là lòng lang dạ sói, mà chỉ có thể là được triều đình ban ơn.”

 

Chu Vân Thanh không nói gì thêm.

 

15.

Ta thực lòng hiểu rõ, Chu Vân Thanh lo lắng ta bị Tam hoàng tử lừa gạt.

 

Tam hoàng tử tên húy là Triệu Đình Văn, là con trai thứ ba của Hoàng Thượng, nhưng lại hoàn toàn không có vị thế như hai vị huynh trưởng.

 

Tương truyền hắn do cung nữ sinh ra, từ nhỏ lớn lên trong lãnh cung.

 

Đến khi trưởng thành, bộc lộ tài năng học tập, mới được Hoàng thượng chú ý.

 

Tuy nhiên so với hai vị hoàng huynh, hắn thậm chí không có ngoại thích.

 

Do vậy, khi các vị hoàng tử khác đều nhậm chức tại Hộ bộ, Lại bộ, thì hắn lại bị phái đến dưới trướng phụ thân ta, làm một Hiệu úy nho nhỏ.

 

Khi Triệu Đình Văn mới đặt chân đến đây, còn bỡ ngỡ với mọi thứ, phụ thân đã sai ta dẫn dắt hắn.

 

Ta giúp hắn làm quen với nếp sống trong quân doanh, cũng dẫn hắn đi vui chơi.

 

Nhưng biên cương vốn dĩ nghòe nàn, ngay cả chỗ chơi cũng vô cùng khan hiếm.

 

Ta từng tâm sự với hắn rằng vào đêm Giao thừa, mọi người thường quây quần bên đống lửa.

 

Hầu hết tiền bạc đều được sử dụng để mua sắm vật dụng quân nhu, đã bốn năm nay không b.ắ.n pháo hoa.

 

Lúc ấy, Triệu Đình Văn trịnh trọng nói với ta: “Đồng Đồng, nàng hãy chờ đợi, ta nhất định sẽ b.ắ.n pháo hoa cho nàng.”

 

“Pháo hoa chỉ dành riêng cho nàng.”

 

Đáng tiếc, ta còn chưa kịp chiêm ngưỡng, thì đã xuyên vào thân x/ác/ của Chu Vân Thanh.

 

Cũng không biết màn pháo hoa ấy rực rỡ hay không.

 

Chu Vân Thanh: “Vậy thì không cần nuối tiếc nữa. Theo đánh giá của ta, nó không đẹp bằng pháo hoa bình thường ở kinh thành.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-tieu-thu-te-tuong-phu/phan-4.html.]

Chu Vân Thanh nói rằng nàng không tiện bình phẩm hành động này của Tam hoàng tử.

 

Nàng cũng biết, chỉ nói Tam hoàng tử có mưu đồ khác, ta tuy sẽ tin tưởng, nhưng sẽ không ghi nhớ trong lòng.

 

Do vậy, nàng đề nghị ta tận dụng lúc còn ở trong thân x/ác/ của nàng, đi tìm hiểu về sự tình của một người.

 

“Người nào?” Ta hỏi nàng.

 

Nàng đáp: “Phu nhân phủ Thị Lang, họ Triệu.”

 

Phu nhân họ Triệu…… Thật khéo.

 

Bước chân ta định đặt vào ngưỡng cửa phủ tướng quân bỗng khựng lại.

 

Trước khi Tống Địch trở về, phủ tướng quân đã nhận được một thiệp mời, công chúa Dự Chương dự định du ngoạn ngoại ô kinh thành, rộng rãi mời các bậc quyền quý trong kinh thành tham dự.

 

Phủ tướng quân nằm trong danh sách khách mời, phủ Thị Lang cũng sẽ tham dự.

 

Mà thời gian yến tiệc, chính là vào ngày mai.

 

16.

Sang ngày hôm sau, ta chuẩn bị mang theo thiệp mời đến vùng ngoại ô phía nam.

 

Nhưng lại được thông báo rằng thiệp mời đã bị Tống Địch lấy đi - Tống Địch còn dẫn theo Liễu Thanh Thanh đến dự.

 

Thanh Ngọc: “Phu nhân, chúng ta còn đi không?”

 

Ta: “Đi! Sao lại không đi?”

 

Trong các gia tộc quyền quý, thiệp mời chỉ mang tính hình thức.

 

Xe ngựa của phủ tướng quân, người hầu, và cả khuôn mặt này của ta, thứ nào cũng có giá trị hơn thiệp mời.

 

Vì vậy, khi đến vùng ngoại ô phía nam, dù gặp chút khó khăn, ta vẫn được mời vào dự yến tiệc.

 

Sân yến tiệc được bao quanh bởi màn che, ta bước vào trong thầm tính toán chi phí cho yến hội này.

 

Lòng ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

 

Chi phí cho yến tiệc này đủ cho các binh sĩ ở biên cương của ta sử dụng trong một tháng.

 

Ta đến đây là có mục đích riêng.

 

Muốn nhìn xem phu nhân họ Triệu của phủ Thị Lang là người như thế nào.

 

Nhưng không ngờ, nhìn mãi nhìn lại lại thấy Liễu Thanh Thanh……

 

Nàng ta lẻ loi đứng giữa đám nữ quyến, không ai trò chuyện..

 

Cũng đúng, giới quyền quý vốn dĩ không dễ dàng gì để bước vào.

 

Như ta năm xưa theo phụ thân về kinh báo cáo, dù là đích nữ của phủ Tĩnh Bắc Hầu, vẫn bị đám tiểu thư khuê các xem thường.

 

Huống hồ chi Liễu Thanh Thanh, một cô nhi không lai lịch.

 

Nhìn thấy dáng vẻ đơn độc của nàng ta, nếu là người khác, ta sẽ cảm thấy thương xót.

 

Nhưng trớ trêu thay, người đó lại là Liễu Thanh Thanh..

 

Vì vậy, ta chỉ thoáng nhìn một cái, rồi dời mắt sang hướng khác.

 

Do vậy, ta chỉ liếc nhìn một lượt, rồi hướng tầm mắt sang nơi khác.

 

Cuối cùng cũng tìm được người ta muốn gặp trong góc -

 

Triệu phu nhân của phủ Thị Lang.

 

Hay nói đúng hơn, nên gọi là tiểu thư phủ Tể tướng trước đây.

Ta và nàng cũng từng gặp nhau một lần.

 

Là vào yến tiệc mùa xuân năm xưa khi ta theo phụ thân về kinh.

 

Lúc ấy Chu Vân Thanh còn chưa phải là thiên kim tiểu thư của phủ Tể tướng.

 

Còn Triệu phu nhân khi đó, nhan sắc...

 

Tuyệt diễm, cử chỉ tao nhã. So với Chu Vân Thanh, đều có thể xưng là tài nữ trong các quý nữ kinh thành.

 

Nhưng sau này, phụ thân của Triệu phu nhân bị người ta tấu chương buộc tội, mất đi quan vị…

 

Triệu Thị lang bất chấp lời dị nghị, dù thế nào cũng không chịu hưu thê.

 

Ta thực sự không biết Triệu phu nhân chính là nàng, cũng không biết vì sao một quý nữ kiều diễm xinh đẹp năm xưa lại trở nên tiều tụy như vậy.

 

Đang định tiến lên chào hỏi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng:

 

“Phu nhân!”

 

Ngoảnh đầu nhìn lại, liền thấy Liễu Thanh Thanh tiến đến —

 

17.

Giữa yến tiệc vốn yên tĩnh, tiếng gọi của Liễu Thanh Thanh khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía nàng ta.

 

Các vị phu nhân cũng chú ý, không khỏi bàn tán khe khẽ.

 

Liễu Thanh Thanh đã phát hiện ra ta, ta dứt khoát đứng yên, chờ nàng tiến đến.

 

Nhưng không ngờ, nàng còn chưa đến nơi đã vội vàng cất tiếng::

 

"Phu nhân, thiếp đến đây cùng tướng quân, còn người thì sao? Người tự mình đến đây à?"

 

Nếu người ở đây là Chu Vân Thanh thật, có lẽ sẽ nể nang nàng, giữ gìn thể diện cho cả hai.

 

Nhưng người ở đây là ta –

 

Ta vốn chẳng ưa thích Liễu Thanh Thanh, lại bị nàng ta cắt ngang lúc đang định đến chào hỏi Triệu phu nhân.

 

Nhìn lại góc khuất, bóng người đã không còn.

 

“Ồ? Vậy đến lúc đó ta phải nói chuyện tử tế với tướng quân đây.”

 

“Liễu cô nương tận tâm hầu hạ tướng quân, chẳng lẽ bị tướng quân xem như nữ tì? Phủ tướng quân nào có quy củ để ân nhân cứu mạng làm nữ tì đâu.”

 

Từ xa, tiếng cười khúc khích của các vị quý nữ vang lên.

 

Ta biết, họ cười không chỉ vì Liễu Thanh Thanh không hiểu lễ nghi, mà còn vì ta bị mất mặt trước mọi người..

 

Nhưng không sao, ta không biết xấu hổ, cũng không sợ tranh cãi với nàng ta trước đám đông.

 

“Tướng quân có lẽ đang phi ngựa bên ngoài, ngươi còn không mau đi hầu hạ, lau mồ hôi rót trà cho chàng?”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...