SAU KHI HOÁN ĐỔI THÂN XÁC VỚI TIỂU THƯ TỂ TƯỚNG PHỦ - PHẦN 3

Cập nhật lúc: 2024-07-03 17:19:38
Lượt xem: 424

8.

Sáng sớm hôm sau, ta đã vội vã dậy và đến chờ bên ngoài Đức Huệ Đường.

Dưới cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông, nhưng dường như lão nhân gia chẳng mảy may để ý, bà phớt lờ sự hiện diện của ta, không cho một ai ra mời ta vào.

May mà ta đã dự liệu từ trước, mang theo một cây roi da -

Nơi nào mà chẳng phải là nơi tập luyện được a?

Nửa canh giờ sau, ta mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hổn hển, cảnh tượng bên ngoài Đức Huệ Đường một mảnh hỗn loạn.

Ma ma thân cận của lão phu nhân sợ hãi không dám đến gần ta, chỉ dám đứng từ xa gọi: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân đã thức dậy, thỉnh người mau vào.”

“Ta không vào đâu, ta không muốn chọc giận bà bà, đợi khi đồ ăn sáng được mang đến ta sẽ vào.”

Ma ma nài nỉ mãi không được, đành phải đi đến nhà bếp thúc giục họ mang đồ ăn sáng đến.

Lúc này, ta nhìn thấy Liễu Thanh Thanh đến thỉnh an -

“Vậy nên, phu nhân đã cùng với Liễu cô nương múa roi trong một canh giờ?”

Ta nở nụ cười, nhẹ múa cây roi da trong tay: “Còn hơn thế nữa.”

Ta không chỉ khiến Liễu Thanh Thanh múa roi ròng rã suốt một canh giờ, mà còn ba lần làm tan tác búi tóc…… hai lần quật rách tà váy mỏng manh của cô nương ấy……

Dù ta đánh đến mức tàn khốc, lão thái thái cũng không dám ra oai với ta.

Thanh ngọc vui mừng ra mặt, phụ họa: “Đáng đời ả, đánh cho bỏ thói cướp đoạt phu quân người khác!”

“Trừng phạt ả ta ư, chẳng thấm tháp gì.” Ta đặt roi da trở lại giá cổ, “Kẻ đáng chịu trừng phạt trong chuyện này chính là tên nam nhân kia”.

“Không, nên đánh cả hai!”

“Tiếc là——”

Thanh Ngọc mò hỏi ta tiếc điều gì.

Tiếc thay…… Tiếc thay là ta sắp phải trở về biên cương rồi.

Mượn tạm thân xác của Chu Vân Thanh, nhưng lại không kịp giúp nàng hoàn toàn thu phục phu quân và lão phu nhân.

9.

Lão thái thái ghét bỏ không đưa tiền cho ta cũng chẳng sao.

Chu Vân Thanh là tiểu thư khuê các ở kinh thành, trên người có rất nhiều trang sức bằng vàng bạc.

Ta lục tung hộp trang điểm của nàng, quyết định đến tiệm cầm đồ để đổi lấy một ít lộ phí.

Nhưng không ngờ, lục tới lục lui, ta lại tìm thấy một món đồ quen thuộc.

Đó là một miếng ngọc bội hình mây lành.

Bên dưới được buộc bằng dây ngũ sắc màu tím.

Ta cũng có một miếng ngọc bội giống hệt, nhưng dây ngũ sắc của ta là màu xanh lam.

Đang nhận thấy có điều kỳ lạ, ta bỗng cảm thấy tay mình nóng lên -

Miếng ngọc bội đột nhiên phát sáng!

Ngay sau đó, một giọng nói vang lên.

Giọng nói rất quen thuộc.

"Xin hỏi, người có phải là Hứa Kiều Đồng cô nương?"

"Ta là Chu Vân Thanh của phủ tướng quân nơi kinh thành."

"Hai chúng ta, có phải đã hoán đổi thân xác?"

Ta tự hỏi sao giọng nói lại quen thuộc đến vậy.

Giọng nói là của ta, nhưng giọng điệu và ngữ khí, lại giống hệt Chu Vân Thanh!

10.

Ta và Chu Vân Thanh từng có duyên gặp gỡ một lần, vào thời điểm ta cùng phụ thân tiến kinh diện thánh.

Lúc ấy đang dịp lễ hội mùa xuân, các tiểu thư khuê các trong kinh thành đã ân cần mời ta tham dự yến tiệc.

Vì vội vã, ta không kịp trang điểm, chỉ khoác lên mình bộ nam trang thanh lịch, gọn gàng đến dự.

Nào ngờ, có vài tiểu thư kiêu căng lại chê cười ta không hiểu lễ nghi, may mắn thay, Chu Vân Thanh đã lên tiếng bảo vệ ta.

Trong lần gặp đầu tiên ấy ta đã biết, Chu Vân Thanh là đệ nhất tài nữ vang danh chốn kinh thành, sở hữu nhan sắc diễm lệ tựa tiên nữ, nàng chỉ mặc một bộ y phục màu tím thướt tha, ngồi giữa yến hội đã nổi bật với khí chất thanh tao thoát tục.

Tuy nhiên, cũng chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ.

Vì vậy, khi nghe một tiếng nói khác vang lên từ trong ngọc bội, ta lại cảm thấy ngượng ngùng hơn là kinh ngạc.

Nhưng giọng điệu của Chu Vân Thanh rất kỳ diệu, nhẹ nhàng khiến ta bình tĩnh lại và nảy sinh ý muốn kết thân với nàng.

"Hiện tại ta đang ở trong quân doanh, lệnh tôn lệnh đường không phát hiện ra điều gì khác thường. Còn tình hình bên phủ tướng quân thì thế nào?"

Bên kia, Chu Vân Thanh chủ động chia sẻ về tình hình.

"May mắn là không ai phát hiện ra điều gì bất thường."

Khi xảy ra việc hoán đổi thân xác với Chu Vân Thanh, điều ta lo lắng nhất chính là phản ứng của phụ mẫu.

Lúc này nghe Chu Vân Thanh che giấu cho ta, trong lòng tự nhiên tăng thêm vài phần cảm kích, liền đáp lễ: "Phu quân và lão phu nhân của nàng cũng không nhìn ra... có lẽ... là vậy."

Càng nói ta càng cảm thấy chột dạ.

Suy cho cùng, chỉ trong ngày hôm qua, ta đã hoàn toàn phá vỡ hình tượng của nàng trong mắt mọi người.

Cũng không thể trách ta! Phải trách phu quân và bà bà của nàng quá mức cực phẩm a, ta không thể kiềm chế được!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-hoan-doi-than-xac-voi-tieu-thu-te-tuong-phu/phan-3.html.]

Vẫn có một số chuyện cần cho nàng biết.

Ta kể với nàng, hôm qua phu quân nàng đã hồi kinh, nhưng từ chiến trường còn mang về một nữ nhân. Lại thuật thêm chút về cách ứng phó của ta cho nàng nghe.

Lúc đầu, bên kia im lặng đến mức ta tưởng rằng nàng đã không muốn trò chuyện với ta nữa, đi làm việc khác rồi.

Cho đến khi ta nói hết cách xử lý của mình.

Chu Vân Thanh: "Làm tốt lắm!"

11.

Chu Vân Thanh dò hỏi ta về tình hình hiện tại, lại băn khoăn về cách giải quyết cho cả hai.

Ta:...

Mấp máy môi, ta vẫn không đủ can đảm nói với nàng..

Ta suýt chút nữa đã cuốn gói trốn chạy.

Ban đầu, ta chẳng mảy may lo lắng.

Nhưng nàng nơi biên cương xa xôi, an ủi cha mẹ ta, trọn vẹn trách nhiệm, đóng vai ta một cách xuất sắc.

Mà ta lại hành động như vậy.

Thật khó tránh khỏi cảm giác ta có chút vô trách nhiệm.

Thấy ta im lặng hồi lâu, Chu Vân Thanh đề nghị: "Hay là chúng ta cứ tĩnh quan kỳ biến*, có lẽ lúc nào đó sẽ đổi về?"

(*): bĩnh tĩnh chờ đợi và quan sát sự thay đổi

Hiện tại, cách tốt nhất quả thực là tĩnh quan kỳ biến.

Dù sao thân phụ mẫu cũng có người chăm sóc.

Nhưng——

Ta áy náy nói: "Ta e rằng ta khó có thể giữ bình tĩnh được, nàng không lo ta đánh lão thái thái và tướng quân à?"

Thực ra lời ta nói có phần hơi quá.

Với thân thủ của ta, giải quyết lão phu nhân thì dễ như trở bàn tay.

Tuy nhiên, với thân hình mảnh mai này của nàng, dù ta có khéo léo đến đâu, cũng khó lòng chống đỡ quá mười hiệp dưới tay Tống Địch..

"Cũng đúng." Nàng trầm ngâm, "Để ngươi một mình ở kinh thành, chịu đựng lão nhân gia làm khó, quả thực có chút không tốt..."

"Hừ! Bà ấy có thể làm khó được ta sao?" Vừa nghe nàng ấy cũng không ngại việc động thủ, ta bỗng hăng hái, cũng chẳng còn nghĩ đến chuyện góp tiền lộ phí.**

(**): Nghĩa là nữ chính không cần lo lắng việc cư xử của mình có ảnh hưởng đến Chu Vân Thanh nữa

"Yên tâm, trước khi ngươi trở về thân xác này, ta nhất định sẽ thu phục lão phu nhân ngoan ngoãn nghe lời!"

Bên kia Chu Vân Thanh rốt cuộc cũng gạt bỏ phiền muộn, cười vui vẻ.

Lời ta nói không chẳng hệ hoa ngôn xảo ý!

Chu Vân Thanh ắt hẳn cũng biết. Trước năm mười tuổi, ta cũng được nuôi dưỡng tại kinh thành.

Nội tổ phụ chẳng hề thương yêu ta, phụ mẫu lại thường xuyên đóng quân nơi biên ải, không bên cạnh ta. Vậy nên, ta thường xuyên bị a di làm khó.

Lúc còn nhỏ, ta có thể nhẫn nhịn.

Nhưng sau này, khi ta học võ, a di nào còn dám phụ ra nửa lời nặng nề với ta?

12.

Một bên, ta hăng hái chuẩn bị chiến đấu với bà bà cay độc, một bên nung nấu ý định dạy cho Tống Địch bài học thế nào mới gọi là yêu thương thê tử.

Nhưng chưa kịp thực hiện kế hoạch gì to lớn, phủ tể tướng dã cho người truyền lời đến.

Nói phu nhân nhớ tam tiểu thư, muốn nàng về nhà một chuyến.

Ta: Ôi!

Hứng khởi mang theo quà cáp, ta tức tốc đến phủ tướng.

Theo ta thấy, Chu Vân Thanh muốn sống tốt ở phủ tướng quân, ngoài việc bản thân phải mạnh mẽ, còn cần có chỗ dựa vững chắc từ gia đình.

Việc Tống Địch dẫn dắt nữ nhân khác về phủ tướng quân.

Lẽ ra, huynh trường của Chu Vân Thanh phải đến tận nơi đánh Tống Địch một trận.

Có lẽ Chu Vân Thanh quá kiêu hãnh, không muốn làm phiền lòng phụ mẫu và thân huynh.

Ta thì khác, ta thích cáo trạng.

Ta sẽ kỹ càng tố cáo một trận ra trò, khiến Tống Địch phải chịu trừng phạt!

Vì vậy, xe ngựa đã dừng trước cửa phủ tể tướng, nhưng ta không vội xuống xe.

Thay vào đó, ta dùng hoa tiêu xông cho mắt đỏ lên, lại dính vài giọt nước trà lên mặt ——

Lúc xuống xe, vừa vặn nhìn thấy người canh cổng.

Khuôn mặt hắn đen sì, u ám: “Tiểu thư đã trở lại, lão gia và phu nhân chờ người đã lâu.”

Trước khi vào đại sảnh, ta đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế.

Nhưng không ngờ, sự chuẩn bị kỹ lưỡng lại không có đất dụng võ.

Vừa mới bước chân trái vào cửa, ta đã nghe tiếng quát tháo vang dội——

“Sú/c sinh! Còn không mau quỳ xuống?”

Ta sững sờ tại chỗ.

Hả? Sú/c sinh là gọi ai a?

Bình luận

0 bình luận

    Loading...