Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Được Long Quân Nuôi Dưỡng - Chương 14: Có muốn ca ca ôm muội không?

Cập nhật lúc: 2024-09-06 16:26:51
Lượt xem: 7

"Đã buồn ngủ rồi à?" Ứng Uyên hỏi.

"Vâng."

Thanh Thần cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Thực ra, với mùa xuân sắp đến, kỳ ngủ đông của nàng đã không còn dày như trước. Huống chi lúc này tim nàng đập nhanh, sao có thể còn cảm thấy buồn ngủ?

Nàng mới biết yêu.

Mới mười lăm tuổi, thiếu nữ ngây thơ và trong sáng vẫn chưa nhận thức được đây là gì.

Chỉ là, cảm xúc lạ lẫm khiến nàng cảm thấy hoang mang và lúng túng.

Cảm giác rung động giấu kín, kèm theo sự ngượng ngùng bản năng, sợ bị người khác phát hiện, đặc biệt là sợ Ứng Uyên phát hiện.

Hướng Dương Ngược Nắng

Nàng chỉ có thể kìm nén cảm xúc sâu trong lòng.

Ứng Uyên không nhận ra sự khác thường của nàng. Thậm chí khi nhìn thấy tai nàng đỏ bừng, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng rằng đó là do cái lạnh của đêm đông thế gian khiến tai nàng đỏ.

Hắn dừng lại một chút, cởi áo choàng ngoài của mình ra rồi khoác lên người nàng.

Thanh Thần đứng yên tại chỗ, nàng cúi đầu, không dám động đậy, để cho chiếc áo khoác đầy hơi thở của hắn bao phủ nàng.

Chiếc áo rộng lớn vẫn còn mang theo hơi ấm của hắn, hoàn toàn bao phủ nàng. Hơi thở nam tính mạnh mẽ, ấm áp của hắn khiến gương mặt nàng càng thêm đỏ bừng.

Thanh Thần cúi đầu, ánh mắt rũ xuống. Nàng hít sâu một hơi, trái tim càng đập nhanh hơn.

Ứng Uyên thấy nàng vẫn cứ luôn cúi đầu, hắn đặt tay lên sau gáy nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía trước, nói: "Đi thôi."

Thanh Thần theo lực đẩy của hắn mà đi về phía trước vài bước rồi lại dừng lại.

Động tác của nàng hơi chậm chạp vụng về, như thể cần người khác đẩy mới có thể đi vài bước.

Ứng Uyên không nhịn được cười khẽ, nói: "Mệt đến mức này sao? Hay là huynh ôm muội đi?"

Sắc mặt hắn tự nhiên, những lời này rất thân thiết, nhưng biểu cảm và giọng điệu không hề có chút mập mờ nào.

Thanh Thần ngẩn ra một chút, sau khi phản ứng kịp, tim nàng đập nhanh, nàng lập tức chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Không cần đâu, không cần đâu."

Ứng Uyên đứng phía sau khẽ cười.

Hai người rời khỏi thành, đến một nơi ít người qua lại. Ứng Uyên bế nàng lên, cả hai bay lên không trung, cưỡi gió mà đi.

Gió đêm cuối đông thổi đi hơi ấm trên mặt Thanh Thần, trái tim nàng dần dần bình ổn lại.

Nàng thở phào nhẹ nhõm trong lòng rồi mới dám quay mặt sang bên, ngẩng đầu nhìn Ứng Uyên.

Hắn đã cho nàng áo choàng của mình, lúc này chỉ mặc một chiếc áo dài màu trắng. Dưới ánh trăng, chiếc áo trắng tinh khiết làm hắn càng thêm thánh khiết cao quý, như một đóa tuyết liên trên núi Thiên Sơn, ngay cả từng sợi tóc cũng mang vẻ uy nghi không thể xúc phạm.

Nhưng vẫn khiến người ta bị cuốn hút.

Ứng Uyên nhìn nàng, nói: "Sao muội cứ nhìn huynh mãi thế?"

Thanh Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, tìm lý do để trả lời: "Ca ca không chuẩn bị quà sinh nhật cho muội sao?"

Sinh nhật hàng năm của nàng, Ứng Uyên đều tặng quà cho nàng.

Thực ra bình thường hắn đã cho nàng nhiều món đồ quý giá kỳ lạ, thậm chí là thiên tài địa bảo*.

*Thiên tài địa bảo: những thứ quý giá, đặc biệt mà tự nhiên ban tặng, thường dùng trong các tình huống để chỉ các tài nguyên thiên nhiên quý hiếm hoặc những sản phẩm đặc biệt.

Thanh Thần cũng không có thói quen đòi hỏi.

Chỉ là lúc này, lý do mà nàng nghĩ ra nhanh nhất chỉ có cái này.

Ứng Uyên nhìn cô một cái, cười nhẹ: "Hóa ra là vì cái này, không trách sao muội lại dán mắt vào huynh cả đêm."

Thanh Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Ứng Uyên lại nói: "Quà đã chuẩn bị từ sớm, về nhà là có thể thấy ngay."

Quà sinh nhật mười lăm tuổi của Ứng Uyên cho Thanh Thần là một con thần thú nhỏ.

Lông của nó trắng như tuyết, đuôi bông xù, hình dáng giống như con mèo, trên trán có một dấu ấn đỏ như ngọn lửa. Đôi mắt tròn xoe, miệng nhỏ nhắn ba cánh, cực kỳ dễ thương, khiến người ta nhìn một cái liền yêu thích.

Thanh Thần vui vẻ ôm con thần thú nhỏ vào lòng, tay nhỏ của nàng vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, cảm giác nhung nhung rất dễ chịu, khiến nàng không muốn rời tay.

"Đây là Phì Phì, nuôi nó có thể giúp giải tỏa lo âu." Ứng Uyên nói: "Hy vọng muội mãi mãi vô ưu vô lo, bình an và hạnh phúc."

Thanh Thần ôm Phì Phì trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, trên mặt tràn đầy niềm vui không hề che giấu: "Cảm ơn ca ca,muội rất thích."

Thanh Thần là người không tham lam, dễ dàng hài lòng.

Trước đây, dù Ứng Uyên tặng nàng nhiều món quà, nàng cũng chỉ vui vẻ nhưng không thể hiện rõ sự hạnh phúc như lần này.

Rõ ràng nàng thực sự rất thích món quà lần.

Ứng Uyên cười nói: "Hãy đặt tên cho nó đi."

Thanh Thần nhíu mày nghĩ một lúc lâu, không tìm ra tên nào hay nên cuối cùng nàng nói: "Gọi nó là Phì Phì đi, nghe cũng hay."

"Được." Ứng Uyên nói: "Tùy muội."

Thanh Thần gật đầu, tay lại không ngừng xoa xoa bộ lông mềm mại của Phì Phì. Nó mở mắt tròn xoe, lông mềm như nhung, cái đầu nhỏ nhắn ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay của nàng.

Ứng Uyên liếc nhìn một cái, bỗng nhiên nói: "Con thần thú này rất giống muội."

Vừa ngoan ngoãn lại dễ mến.

Nghe vậy, Thanh Thần không kìm được hỏi: "Ca ca, nuôi muội, huynh có thấy vui không?"

Hắn nói nàng giống Phì Phì, cũng là hắn nói... Phì Phì có thể giúp giải tỏa lo âu.

Ứng Uyên nhướng mày, vẻ mặt hơi ngạc nhiên. Nhìn nàng một cái, hắn đưa tay xoa đầu Thanh Thần, cười nói: "Muội là muội muội của ta, dĩ nhiên ta sẽ vui."

Thanh Thần luôn biết hắn coi mình như muội muội.

Điều này vốn là một điều rất vui vẻ, nhưng lúc này nàng lại cảm thấy trong lòng có một chút cảm xúc chua xót không rõ lý do.

Thanh Thần cúi đầu, tay vẫn nhẹ nhàng xoa xoa lưng của Phì Phì, giọng nói lại buồn bã, nhẹ nhàng nói: "Dạ."

Giọng nói của Thanh Thần có vẻ buồn bã nhưng trong tai Ứng Uyên, hắn chỉ là nàng quá mệt. Ứng Uyên buông tay: "Không phải muội buồn ngủ rồi sao? Đi ngủ sớm đi."

"Dạ, ca ca cũng nghỉ ngơi sớm nhé."

Thanh Thần ôm Phì Phì rồi đi vào phòng của mình.

Thực ra, nàng không buồn ngủ lắm, nên nàng trò chuyện với Ngưng Châu một lát.

Mùa đông này, khi không cảm thấy buồn ngủ, ngoài Quy Triều với Bàng Dực, phần lớn thời gian đều là Ngưng Châu ở bên cạnh nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-duoc-long-quan-nuoi-duong/chuong-14-co-muon-ca-ca-om-muoi-khong.html.]

Ngưng Chân kể rất nhiều chuyện cho nàng nghe, nhưng những câu chuyện của Ngưng Châu cũng phần lớn nghe được từ Quy Triều và Bàng Dực.

Thanh Thần không tập trung nghe Ngưng Châu kể những câu chuyện thú vị, bỗng nhiên nàng hỏi: "Ngưng Châu, có chuyện gì kể về Ứng Uyên ca ca không?"

Ngưng Châu dừng lại một chút, cười nói: "Tất nhiên là có. Khi công chúa học nghệ ở Vô Cực Sơn, Quy đại nhân với Bàng Dực đã kể cho em rất nhiều chuyện về Long quân đại nhân."

"Ừm, kể cho ta nghe đi."

Ngưng Châu nhìn nàng, rồi bắt đầu kể.

Hai người lải nhải nói chuyện đến nửa đêm.

Ngưng Châu bỗng thở dài nói: "Quy đại nhân nói rằng, Long quân đại nhân suốt mấy nghìn năm qua luôn cô độc, thật là không dễ dàng. May mắn là công chúa đã đến đây, ít nhất có một người bạn, không còn đơn độc nữa."

Thanh Thần im lặng một lúc lâu, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ luôn ở bên cạnh huynh ấy."

Nói xong, nàng lại lặp lại một lần nữa, như thể đã quyết định điều gì trong lòng.

Mùa xuân đến, vạn vật đều hồi sinh, Ứng Uyên tìm được một ngày rảnh rỗi, hắn tự mình đưa Thanh Thiên quay lại Vô Cực Sơn.

Trường xe dừng lại trước cổng Vô Cực Sơn, Thanh Thần chia tay Ứng Uyên.

Nàng đứng trước mặt hắn, có chút không nỡ ngước nhìn hắn.

"Ứng Uyên ca ca."

"Ừm?"

Thanh Thần lấy dũng khí nói: "Muội vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh ca ca."

Câu nói không đầu không đuôi này khiến nhất thời Ứng Uyên không phản ứng kịp.

Hắn có vẻ hơi ngạc nhiên, trong lòng cũng cảm thấy buồn cười.

Tiểu cô nương này, suy nghĩ nhảy cóc quá nhanh, không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì mà lại thốt ra câu này.

Nhưng dù vậy, hắn chỉ ngừng lại một chút, rồi mỉm cười đáp lại: "Được."

Thanh Thần thở phào nhẹ nhõm nhưng trái tim nàng lại đập thình thịch.

Giống nhữ đã hứa hẹn với nhau, trong lòng vừa vui vẻ vừa hồi hộp.

Nàng không thể nghĩ nhiều hơn, cũng sợ ở lại lâu sẽ bị lộ, vội vã vẫy tay chào hắn: "Tạm biệt ca ca."

Sau đó, nàng quay lưng chạy đi, thậm chí không nhắc hắn như trước đây, dặn hắn đến thăm nàng.

Ứng Uyên nhìn theo nàng, thấy nàng chạy nhanh mấy chục bước, màu xanh mềm mại biến mất trong tầm mắt hắn. Hắn không khỏi mỉm cười, than nhẹ: "Lớn rồi nên không dính người nữa, còn chạy nhanh như vậy."

Hắn lắc đầu, quay trở lại trường xe, bay lên trời.

Thời gian ở Vô Cực Sơn trôi qua rất nhanh và phong phú.

Mùa thu đến trong chớp mắt. Vào một ngày, Xích Viện kéo Thanh Thần xuống núi, nói rằng đệ đệ của nàng ấy cũng đã được Nam Lê Đế quân thu nhận làm đồ đệ, đang leo từng bậc thang dưới núi lên.

Nam Lê Đế quân không thường nhận đồ đệ. Thanh Thần đã vào núi hai năm, đến giờ vẫn là đệ tử nhỏ tuổi nhất. Lần này Nam Lê Đế quân lại nhận một đồ đệ mới, cuối cùng nàng không phải là người nhỏ tuổi nhất nữa rồi.

Thanh Thần cũng vui vẻ, nàng theo Xích Viện xuống núi để đón tiểu sư đệ.

Hai người bay lên mây, nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên trên thang bạch ngọc.

Cây phong Vô Cực Sơn quanh năm đỏ rực như lửa, những bậc thang bạch ngọc dài xuyên suốt giữa cảnh sắc đó. Thiếu niên mặc trang phục đen, tóc buộc cao thành đuôi ngựa, dải băng cột tóc đỏ trong tóc phấp phới theo gió.

Thân hình của y cao lớn, mang theo sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, bước đi nhẹ nhàng trên thang bạch ngọc, từng bước tường bước đi lên..

So với Thanh Thiên khó khắn khi lần đầu tiên leo núi, trông y thành thạo hơn nhiều.

Lần đầu tiên lên Vô Cực Sơn, tất cả mọi người đều phải tự mình leo lên từng bước.

Cái gọi là "đón" của Xích Viện chỉ đơn giản là hô to từ trên mây.

"A Mặc, nhanh lên. Tỷ tỷ đợi đệ trên núi."

Thiếu niên nghe thấy giọng nói, ngẩng đầu nhìn về phía đám mây.

Ánh mắt của y nhìn Xích Viện trước, rồi chuyển sang Thanh Thần, dừng lại một chút rồi nhanh chóng rời đi.

Y không nói gì, chỉ gật đầu.

Khoảng cách xa như vậy, y chỉ có thể gật đầu.

Tuy nhiên, người tu luyện có thị lực tốt, Thanh Thần nhìn thấy được, tất nhiên Xích Viện cũng có thể nhìn thấy.

Nàng hừ một tiếng: "Đứa bé không có lương tâm."

Sau đó kéo Thanh Thần đi: "Chúng ta đi thôi, lên núi chờ đệ ấy."

Xích Mặc lên núi nhanh hơn nhiều so với Thanh Thần lúc trước. Xích Viện kéo Thanh Thần về phòng uống trà một lúc, khi ra ngoài lần nữa, y đã đứng ở cổng núi.

Mặt thiếu niên không hồng, không thở gấp, thậm chí khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của y không có dấu hiệu mồ hôi.

Y ôm kiếm đứng ở đó, khi thấy Xích Viện và Thanh Thần xuất hiện, đôi mắt đen của y lặng lẽ hướng về phía họ.

Lúc này Thanh Thần mới phát hiện trên chiếc áo dài đen của y thêu những hình rắn màu đỏ.

Giống như Xích Viện.

Xích Viện nói với thiếu niên: "A Mặc, đây là Thanh Thần sư tỷ của đệ."

Rồi quay sang nói với Thanh Thần: "Thanh Thần, đây là Xích Mặc, đệ đệ của tỷ, cũng là sư đệ của muội."

Thanh Thần mỉm cười: "Xích Mặc sư đệ."

Sắc mặt Xích Mặc hơi lạnh lùng, gật đầu với Thanh Thần, vẫn không nói lời nào.

Xích Viện đ.ấ.m nhẹ vào vai cậu, rồi xin lỗi Thanh Thần: "Muội đừng để ý, nó không phải bị câm, chỉ là có miệng cũng như không có miệng, luôn giữ vẻ mặt như vậy, không thích nói chuyện."

Thanh Thần mỉm cười gật đầu.

Dù bị Xích Viện đánh nhưng thiếu niên vẫn đứng yên như núi. Khi thấy Thanh Thiên mỉm cười nhìn mình, y liếc nhìn Thanh Thiên rồi quay mặt đi, biểu cảm vẫn lạnh lùng như vậy.

Xích Viện dẫn Xích Mặc đi Vô Cực Sơn một vòng, rồi sắp xếp ổn thỏa cho y.

"Buổi tối không có việc gì thì đến đây uống trà và trò chuyện với tỷ chút, đừng cứ ngồi mãi trong phòng."

"Ừm."

Cuối cùng thiếu niên cũng lên tiếng.

Giọng nói của cậu khác hẳn với vẻ ngoài, êm dịu trầm thấp, vừa nghe đã khiến người ta liên tưởng đến giọng nói của Ứng Duyên.

Thanh Thần không khỏi quay đầu nhìn y.

Loading...