Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi công lược thất bại, ta song tu với muôn vàn mỹ nam - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-07-24 10:35:13
Lượt xem: 978

7

 

Lúc lẻn vào tẩm cung của Trúc Bắc Xuyên, Triệu Uyển Cần đang hất bát thuốc, nổi giận đùng đùng.

 

Trúc Bắc Xuyên vì nàng ta mà bất chấp thiên hạ, bắt trẻ con về luyện thuốc, hao tốn phần lớn thần nguyên để nối mạng cho nàng ta, thế mà nàng ta vừa mới tỉnh lại, Trúc Bắc Xuyên đã lại đến Huyền Tiêu Điện.

Anan

 

"Mau đi mời Tôn thượng đến đây cho ta! Các ngươi nói với hắn ta thập tử nhất sinh, bằng mọi cách phải mời được hắn đến đây!"

 

Sau khi trút giận, Triệu Uyển Cần lấy trong túi cẩm nang ra một viên thuốc độc màu đỏ, không chút do dự nuốt xuống.

 

Chẳng trách căn bệnh của nàng ta lúc khỏi lúc không, không c.h.ế.t cũng không khỏi được, hóa ra nàng ta vẫn luôn tự hạ độc mình.

 

Để giữ chân Trúc Bắc Xuyên, nàng ta cũng đủ mất công.

 

Thế nhưng thuộc hạ đi mấy chuyến rồi mà vẫn không thể mời được người đến.

 

Huyền Tiêu Điện là tẩm cung của Thần Tôn, cũng là nơi ta từng ở và nghỉ ngơi.

 

Lúc đó ta vừa đưa hắn về sơn môn, vì lo lắng hắn tà tính khó thuần, nên đã để hắn ở lại Huyền Tiêu Điện để tiện theo dõi và giám sát.

 

Giường nhỏ của hắn đặt cạnh bình phong, hắn luôn dán mặt vào đó, tò mò hỏi không ngừng: "Sư phụ, câu chuyện người kể cho con lần trước vẫn chưa kể xong. Đồ nhi tò mò muốn thuần phục linh thú, sau đó thì sao ạ?"

 

Ta chống cằm, lơ đễnh đáp: "Chết rồi."

 

"Vậy người trộm học ma công lầm đường lạc lối kia..."

 

"Chết rồi."

 

"Còn có kẻ đại nghịch bất đạo kia..."

 

"Cũng c.h.ế.t rồi."

 

Nhìn thấy Trúc Bắc Xuyên lộ vẻ sợ hãi, ta cảm thấy rất hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cong-luoc-that-bai-ta-song-tu-voi-muon-van-my-nam/chuong-8.html.]

 

Dọa trẻ con, ta là chuyên nghiệp.

 

Một bàn tay nhỏ bé từ phía sau bình phong vươn ra, giọng nói run rẩy: "Sư phụ, con sợ quá, người có thể nắm tay con được không?"

 

Vì phải nắm tay dỗ trẻ con, hôm đó ta đã bị mỏi cổ.

 

Nghiêng cổ gặp mặt vài vị trưởng lão đến bái kiến, ta đã mang tiếng xấu là ngông cuồng vô lễ, không coi ai ra gì.

 

Bây giờ chiếc giường nhỏ kia đã không thể nào chứa nổi Trúc Bắc Xuyên đã trưởng thành, đôi chân dài thòng xuống từ đuôi giường, tư thế vô cùng khó coi.

 

Đôi tay kia siết chặt lấy bình phong, trên đó đầy những vết bỏng.

 

Từ nhỏ hắn đã có thói quen này rồi.

 

Ta cố ý nuôi dưỡng tâm tính của hắn, miệng nói nghiêm khắc nhưng hiếm khi phạt hắn.

 

Ngược lại là hắn, nếu không làm được hoàn hảo, hắn sẽ tự hành hạ bản thân.

 

Ta đã mất rất nhiều công sức mới khiến hắn sửa được thói quen này, ta cứ tưởng hắn sẽ không tái phạm, nhưng bây giờ xem ra hắn chỉ là giấu đi không cho ta nhìn thấy mà thôi.

 

Triệu Uyển Cần đứng trước chiếc giường nhỏ, siết chặt vạt áo, vừa xót xa vừa oán hận.

 

"Sư phụ!"

 

Trúc Bắc Xuyên bỗng nhiên lật người ôm chặt lấy nàng ta, nhưng ngay sau đó lại gầm lên đẩy nàng ta ra --

 

"Ai cho phép ngươi mặc quần áo của sư phụ ta, dùng hương thơm của người! Nếu còn dám giả làm người, đừng trách ta trở mặt không nể tình!"

 

Triệu Uyển Cần đập phá đồ đạc trong phòng, khóc lóc hỏi hắn tại sao lại đột nhiên phũ phàng như vậy.

 

"Ngươi không giống sư phụ ta, lạnh lùng khó gần, ta cứ tưởng có ngươi rồi, ta sẽ không còn nhớ đến người nữa... Nhưng bây giờ người thật sự không còn nữa, ta mới biết trên đời này không ai có thể thay thế người. Lạnh lùng cũng được, nghiêm khắc cũng được, Cố Thanh Tiêu chính là Cố Thanh Tiêu, người khác có giống người đến mấy, cuối cùng cũng không phải là người."

 

Triệu Uyển Cần còn muốn làm ồn làm ào, tự làm tổn thương bản thân, lại bị Trúc Bắc Xuyên một chưởng đánh bay.

Loading...