SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:30:52
Lượt xem: 2,437

Ở Hàng Châu nghỉ ngơi vài ngày, Chu Viễn Sinh và tỷ tỷ càng thêm thân thiết, nói chuyện càng ít giữ lễ, tỷ tỷ thường hay nói đỡ cho hắn.

Hắn phần lớn thời gian đều khinh thường không thèm tranh luận, thỉnh thoảng châm chọc vài câu, nhưng đối với ta, hắn vẫn giữ thái độ bình tĩnh, điềm đạm như thường.

Ngũ hoàng tử luôn làm người hoà giải, thiên vị tỷ tỷ, nhưng tỷ tỷ đối với hắn lại luôn khách sáo và xa cách.

Ta giữ mình như một nữ phụ pháo hôi, ngồi một bên xem cuộc vui.

Hôm ấy, phụ thân nói với tỷ tỷ: "Ngọc nhi, kinh thành địa linh nhân kiệt, con ở nhà một mình cũng cô đơn, không bằng cùng muội muội đi kinh thành một thời gian, cũng là để đáp lễ gia đình ngoại tổ mẫu con đã chăm sóc muội muội."

"??"

Thân thể tốt thì nên ở lại Hàng Châu, đi kinh thành làm gì? Muốn c.h.ế.t sao?

Tỷ tỷ do dự một lúc, nhìn về phía ta.

Ta đặt hạt dưa xuống, dịu dàng nói: "Hành trình về kinh xa xôi, tỷ tỷ thân thể yếu nhược, vẫn là thôi đi."

Tỷ tỷ có chút cảm động, nắm lấy tay ta: "Muội muội thực sự chu đáo, năm đó là ta có tư tâm, không muốn rời xa phụ thân, để muội phải một mình ở nơi xa lạ, ta luôn nghĩ đến việc đi tìm muội. Lần này ta sẽ cùng muội về kinh."

Cốt truyện lại tự động diễn ra rồi!

Ngồi trong xe ngựa trên đường về kinh, ta nghĩ mãi không ra.

Cốt truyện đại nhân thực sự quyết tâm muốn kết thúc bi kịch sao?

Khi chúng ta dừng chân bên hồ, tỳ nữ hoảng hốt báo: "Không xong rồi, đại tiểu thư rơi xuống nước!"

Hồ nước sâu thẳm, tỷ tỷ không biết bơi, đang cố gắng vùng vẫy trong nước, nhưng mãi không thể đến gần chúng ta.

Trong khoảnh khắc sinh tử, Chu Viễn Sinh rút ra một cây trường thương đỏ, nằm xuống đất để đủ gần tay tỷ tỷ: "Nắm lấy!"

Khi họ kéo tỷ tỷ vào bờ, Chu Viễn Sinh và Ngũ hoàng tử đồng thời đưa tay ra.

Ngũ hoàng tử mặt đầy lo lắng, gần như dịu giọng dỗ dành: "Nhanh, nắm lấy ta."

Ta tận mắt thấy —

Tỷ tỷ nắm lấy bàn tay lớn của Chu Viễn Sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-7.html.]

Không chút do dự.

Nàng toàn thân ướt sũng, lúc lên bờ không may ngã, gần như dán vào hắn.

Chu Viễn Sinh thần sắc tự nhiên, lặng lẽ, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy: "Cẩn thận."

Nàng cảm kích nhìn hắn, mắt hơi ửng đỏ.

Cảnh tượng ấy, có một cảm giác định mệnh từ cái nhìn đầu tiên.

Mũi ta đột nhiên cay xè.

Họ thật xứng đôi, một người lạnh lùng cao quý, một người yếu ớt như liễu đung đưa.

Hôm nay cứu mạng, chỉ là một trong những diễn biến tình cảm giữa họ.

Sau này họ còn phải gặp nhiều chuyện hiểm nguy hay tốt đẹp, cho đến khi xác nhận tình cảm của nhau.

Cốt truyện phát triển rồi, ta đáng lẽ nên vui mừng.

Nhưng tại sao, đầu óc ta như rối tung, phiền muộn không yên?

Ta không muốn họ yêu nhau.

Ta không muốn tỷ tỷ cuối cùng vì tình mà chết, cũng không muốn Chu Viễn Sinh yêu người khác, càng không muốn mình thay nữ chính mà chết.

Ta nghĩ vậy, lại bất giác thốt lên: "Thật khó khăn quá."

Ngũ hoàng tử bị bỏ rơi bên cạnh liếc nhìn ta một cái, rồi nhìn bàn tay trống rỗng của mình, thần tình ảm đạm.

"Không sao, ta còn khó khăn hơn ngươi."

Ta: "??"

Hắn như đang tự nói với chính mình: "Ta cảm thấy ta đang đi một con đường Thục đạo." *

Ta lập tức hiểu ra ý của hắn, không hợp thời mà "phì" cười một tiếng, lần này đến lượt những người khác nhìn chúng ta.

Mặt Chu Viễn Sinh lại đen thêm.

* con đường Thục đạo là con đường nối giữa Trung nguyên và đất Thục, xuất hiện trong bài “Thục Đạo Nan” của Lý Bạch khi ông mô tả sự ngoằn ngoèo, gập ghềnh và khó khăn để đi của con đường này. 

Bình luận

11 bình luận

Loading...