SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:21:21
Lượt xem: 1,666

Sau khi quen với cuộc sống ở hầu phủ, ta liền nghĩ đến việc đưa đích tỷ đến kinh thành. 

Trong nguyên tác, Chu Viễn Sinh vô cùng yêu nữ chính nhưng bị lão phu nhân lừa cưới nữ phụ. Vào ngày đại hỉ, chỉ khi vén khăn trùm đầu lên, hắn mới phát hiện người dưới khăn là muội muội của nữ chính, cũng chính là ta. 

Nữ chính khi ấy đang nằm trên giường bệnh, sau khi nghe tin liền tức giận đến hộc m.á.u mà chết. 

Vốn dĩ nhiệm vụ của ta chỉ là đầy cốt truyện lên cao trào nhưng hiện tại nữ chính thật vẫn đang nằm bẹp ở Hàng Châu. 

Đau đầu quá đi mất ! 

Cốt truyện sẽ phải tiếp diễn như thế nào đây ? 

Ta không muốn thay thế đích tỷ, rồi đi đến cái c.h.ế.t đâu. 

Nhân tiện, ta chỉ còn có một năm rưỡi thôi. 

Hiện tại, ta cần phải làm hài lòng Chu Viễn Sinh và lão phu nhân thì mới có thêm cơ hội đến gần nữ chính. 

Quyết định xong, ta bắt đầu thức dậy thật sớm để thỉnh an và trò chuyện với lão phu nhân.

Trùng hợp thay, Chu Viễn Sinh cũng có mặt ở đó, lão phu nhân nhờ hắn chăm sóc ta nhiều hơn. 

Ta nhìn hắn đầy mong đợi : “Nghe nói biểu ca b.ắ.n cung rất điêu luyện, có thể b.ắ.n xuyên cây cách xa ngàn dặm. Ta cũng muốn học b.ắ.n cung, huynh có thể dạy ta không ?“ 

Lão phu nhân hiển nhiên là đồng ý 

Chu Viễn Sinh chẳng nói chẳng rằng mà bước ra ngoài. Ta vô thức đi theo hắn.

Trên sân tập võ có rất nhiều thanh niên to lớn, vạm vỡ. Khi nhìn thấy ta, họ phá lên cười :

 “Tại sao thế tử lại mang theo một nữ tử yếu ớt thế?“ 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-2.html.]

 “Nàng ta đến đây để nghịch đất à?“ 

 “Cẩn thận bị gió thổi bay đấy nhé.” 

Mặt ta đỏ như gấc, nhưng Chu Viễn Sinh chỉ đứng một bên mà chẳng hề lên tiếng. Hắn đang đợi ta bỏ cuộc.

Ta phải lơ họ đi. Cãi lại sẽ chẳng có ích gì. Chỉ có nỗ lực thực sự mới thay đổi được thành kiến. 

Ta tự mình giương cung và đưa mũi tên lên. Ban đầu, mũi tên của ta văng tứ tung, những người bên cạnh không khỏi bật cười. 

Chu Viễn Sinh không nhịn được nữa, cất giọng ghét bỏ : “ Thật ngu ngốc!“ 

Hắn kéo dây cung cho ta, hào phóng đặt tay mình lên tay ta, giọng nói lạnh lùng rơi xuống : “ Nhìn cho kĩ, nhắm mũi tên vào tâm đỏ và bắn.” 

Chu Viễn Sinh đứng gần đến mức ta gần như bị ôm gọn trong vòng tay của hắn, dường như môi của bọn ta có thể chạm nhau khi ta quay mặt lại.

Kể từ hôm đó, ngày nào ta cũng đến sân tập, dù nắng hay mưa. 

Có một lần trời mưa tầm tã, tỳ nữ cầm ô cho ta, lo lắng nói : “Tiểu thư, người nên về đi thôi.” 

Mưa phả vào làm mặt ta lạnh buốt, nhưng từ nhỏ ta đã bướng bỉnh như trâu. 

Bởi nếu ta bỏ cuộc giữa chừng, người khác đương nhiên sẽ không đánh giá cao ta. 

Khi Chu Viễn Sinh thấy ta trong làn mưa, hắn bỗng nổi giận một cách khó hiểu : 

  “Ngươi đến đây vào ngày mưa chỉ để b.ắ.n tên ư? Ngươi bị ngốc sao?” 

 Ta không trả lời hắn, chỉ tay vào mục tiêu trước mặt : “Biểu ca, ta đã có thể b.ắ.n vào vòng thứ ba rồi.” 

Hắn im lặng, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói : 

“Bướng bỉnh.” 

Sau đó hắn đến bên ta và cùng ta luyện tập dưới mưa suốt một ngày.

Bình luận

11 bình luận

Loading...