SAU KHI CẦM NHẦM KỊCH BẢN CỦA NỮ CHÍNH - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 22:19:14
Lượt xem: 1,411

Năm thứ ba sau khi xuyên vào trong sách, trời xui đất khiến, ta cầm nhầm kịch bản của nữ chính.

Nữ chính Ôn Ngọc là đích tỷ của ta, từ nhỏ cơ thể đã yếu đuối, nhiều b.ệnh.

Sau khi mẫu thân qua đời, lão phu nhân trong kinh thành thương xót hai cháu gái, nên đã phái người đi đón một người vào kinh thành, để một người ở lại Hàng Châu với phụ thân.

Tất cả những điều này vốn chẳng liên quan gì đến ta.

Nguyên kịch bản là nữ chính đến kinh thành, sau đó gặp gỡ và yêu nam chính.

Ngày nào ta cũng ăn ngon ngủ kỹ, lặng lẽ chờ đợi vận mệnh an bài.

Ngày đích tỷ bị đưa đi, vẫn như ngày thường, ta ngủ nướng đến khi mặt trời lên cao tận ba sào.

Giọng nói của phụ thân làm ta tỉnh giấc: “Mau dậy đi, thu dọn đồ đạc vào kinh.”

Ta giật thót mình, vội ngồi dậy.

Vậy mà bọn họ lại định đưa ta đến chỗ lão phu nhân!

Phụ thân nói: “Con ngày nào cũng ngủ mê ngủ mệt, sức khỏe còn yếu hơn cả tỷ tỷ con. Kinh thành có nhiều danh y, nhất định có thể chữa cho con khỏe mạnh trở lại."

Biểu cảm trên mặt của ta còn khó coi hơn cả khóc.

Thời gian nghỉ ngơi, làm việc của người hiện đại vốn đâu giống người cổ đại, làm gì mà ngày nào cũng thức dậy từ tờ mờ năm sáu giờ sáng được.

Ta nhìn đích tỷ, tỷ ấy cũng gật gật đầu tán thành:

“Nghe nói kinh thành phong thủy là nơi giúp người ta tĩnh dưỡng, rất hợp với muội muội.”

Cái r.ắm!

Tĩnh dưỡng à, sao tỷ không đi đi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-cam-nham-kich-ban-cua-nu-chinh/chuong-1.html.]

Lúc này ta mới muộn màng nhận ra, nữ chính nguyên tác vốn không hề muốn rời xa quê nhà, ăn nhờ ở đậu nhà người khác!

Ta còn chưa kịp từ chối đã bị kéo lên xe ngựa, chật vật cả đoạn đường cuối cùng cũng đến được kinh thành.

Đến tận lúc tiến vào trong Chu hầu phủ, ta vẫn còn ngơ ngác.

Sản nghiệp của hầu phủ rất lớn, ta chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi đi theo quản gia.

“Phịch.” Một mũi tên lông trắng xé gió bay tới, lướt qua bên tai ta, sau đó cắm thẳng vào thân cây phía sau lưng.

Thiếu chút nữa ta đã ngã lăn ra đất.

Phía xa có một thiếu niên áo xanh búi tóc, dáng người cao thẳng, một tay cầm cung, lông mày hơi nhăn lại.

“Tiểu nha đầu từ đâu tới?”

Lão phu nhân vừa mới đuổi đến đã thân thiết nắm lấy tay ta, an ủi ta một hồi rồi sau đó quay người quở trách thiếu niên:

“Sau này b.ắ.n tên thì ra ngoài bắn, đừng có khiến biểu muội con bị thương.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt phượng thon dài mạnh mẽ, làn da trắng ngọc cùng với quai hàm lạnh lẽo, là một mỹ nam tuấn tú, lạnh lùng.

Trong lòng ta lập tức sáng tỏ, đây chính là nam chính.

Ta ra vẻ ngoan ngoãn: “Là do con nhút nhát, người đừng lo.”

Thiếu niên “xì” một tiếng, ánh mắt nhìn về phía ta mang theo vẻ lạnh nhạt không vui.

Ta: “...”

Rồi xong.

Ấn tượng đầu của nam chính Chu Viễn Sinh với ta hỏng bét rồi.

Bình luận

11 bình luận

Loading...