Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sau khi bạn trai tôi ngoại tình - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-08 21:43:17
Lượt xem: 207

Khi trở về công ty, tôi lập tức nhốt mình trong buồng vệ sinh, ôm đầu suy nghĩ.

Có lẽ tôi nên đóng vai m.á.u lạnh m.á.u lạnh thay vì để anh ấy đi.

Suy cho cùng, Từ Lâm không hề mềm lòng khi làm những điều khiến tôi tổn thương.

Dùng lời của Đan Đan để bào chữa cho tôi, tức là vì tôi chưa bao giờ chịu tổn thất lớn nên tôi quá mềm lòng.

Tôi được cha mẹ chiều chuộng từ nhỏ, học hành thành đạt, bị Lục Tri An phản bội là mất mát đầu tiên trong gần ba mươi năm cuộc đời tôi.

Trà Sữa Tiên Sinh

Liếc qua khóe mắt, tôi thấy một tin nhắn weibo hiện lên trên điện thoại của mình, tôi vô thức bật nó lên.

Sau khi kiểm tra, tôi xác nhận suy đoán của mình - Từ Lâm tìm thấy weibo của tôi thông qua một cựu học sinh trung học, không phải qua mối quan hệ với Lục Tri An.

Điều này có nghĩa là cô ấy không hề quan tâm tới sự tồn tại của tôi.

Trong lòng tôi vẫn còn những nghi ngờ kéo dài, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó khó hiểu.

Cô ấy có vẻ không phải loại người đăng bảng lương của bạn trai lên weibo một cách ngu ngốc và kiêu ngạo như vậy. Hơn nữa, dù là thực tập sinh thì khi vào công ty thì cô ấy cũng sẽ nhận được những bài quy tắc do công ty yêu cầu học, cô ấy nên biết đâu là vi phạm.

Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, đến năm giờ rưỡi, tôi tắt máy tính và nghỉ làm.

Vào đầu mùa hè, đường phố Bắc Kinh đã tràn ngập bóng xanh.

Cuối tuần, một đồng nghiệp trong công ty nhờ tôi giúp anh ấy đi trung tâm thương mại để chọn quà sinh nhật cho mẹ anh ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sau-khi-ban-trai-toi-ngoai-tinh/chuong-13.html.]

Đồng nghiệp của tôi tên là An Minh Triết, anh ấy gầy, thích mặc áo sơ mi với áo len dệt kim. Anh ấy du học ở Nhật Bản và có khí chất trẻ trung khá nghệ thuật.

Tôi không biết rõ về anh ấy. Những câu chúng tôi nói nhiều nhất với nhau thường là "cảm ơn" hoặc "không có gì" khi chuyền đồ uống cho nhau trong các bữa tiệc tối, nhưng đó hoàn toàn không phải là giao tiếp.

Chỉ một lần, khi chúng tôi đang nói chuyện về tiểu thuyết trong văn phòng, một đồng nghiệp ngắt lời: "Hả? Anna Karenina? Đây không phải cuốn sách nổi tiếng thế giới mà chỉ học sinh tiểu học mới đọc sao? Người lớn mà cũng đi đọc thứ thứ này à?”

Tôi nghiêm túc trả lời: “Anna Karenina là một cuốn tiểu thuyết hay mà chỉ người lớn mới hiểu được ý nghĩa đằng sau nó”.

An Minh Triết vốn vẫn im lặng đột nhiên vỗ tay, ngoài ý muốn mỉm cười: “Nói hay lắm.” Điều này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Quá trình mua quà diễn ra suôn sẻ, anh nhanh chóng chọn mẫu khăn quàng ở quầy.

Vẫn còn nửa ngày để g.i.ế.c thời gian nên chúng tôi đến công viên Bắc Hải và trò chuyện trên bờ biển lấp lánh ánh nắng.

Tôi đã có ý định về quê hương, ý định muốn rút lui trong lời nói của tôi đã bị An Minh Triết nắm bắt được, hỏi tôi tại sao lại muốn rời đi.

Tôi lười nói chi tiết nên nói chiếu lệ: “Nhà ở Bắc Kinh quá đắt, tôi không đủ tiền mua. Tôi không muốn sống một cuộc sống bị đè nặng bởi các khoản vay thế chấp”.

Anh ta nghe xong liền nhanh chóng nói: “Thế thì em chỉ cần tìm người đã có nhà ở Bắc Kinh là được”.

“Đối với một cô gái tuyệt vời như em thì chắc chắn có rất nhiều người thích em.”

Tôi cảm thấy xấu hổ, đang không biết phải nói gì thì có người đang đi đằng trước bỗng quay đầu lại, hóa ra là Lục Tri An.

Anh ấy liếc nhanh về phía chúng tôi, vẻ mặt tối sầm và khó chịu.

Sau đó, anh tăng tốc độ và rẽ vào một con đường phụ.

Loading...