Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sát Phu Chứng Đạo, Mộng Khó Thành - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-15 20:15:37
Lượt xem: 327

Không biết ta đã phiêu bạt bao lâu, cũng không biết có phải đã đến tận cùng của Cửu Trùng Thiên hay không, ta bị một lực vô hình hút vào một xoáy lớn không màu.

Khi tỉnh dậy, trời mờ mịt, trước mắt là sa mạc mênh m.ô.n.g vô tận.

Ta vừa mệt vừa đói vừa sợ, chỉ hận không thể ngã xuống mà ch/3t ngay.

Dựa vào ý niệm muốn gặp Hành Ngọc, ta - một tinh linh cây cỏ, đã đi trong sa mạc không có một giọt nước suốt nửa tháng trời.

Ban đầu, ta còn có thể dựa vào trực giác để cảm nhận sự thay đổi của thời gian.

Sau đó, ta phát hiện nơi này trời không hề thay đổi, không có mặt trời mọc hay lặn, cũng không có một sinh vật nào.

Dần dần, ta mất đi cảm giác về thời gian.

Không biết đã qua một tháng, ba tháng, hay lâu hơn nữa.

Cuối cùng, ta gặp một sinh vật khác.

Là một đứa trẻ đang hấp hối.

Mặc bộ quần áo đen cũ rách, cả người hầu như không có chỗ nào lành lặn.

Dù thê thảm như vậy, đôi mắt ẩn dưới tóc của hắn vẫn đầy khí chất lạnh lẽo, sát phạt.

Giống như ma quỷ.

Hắn cảnh báo ta không nên tiến tới.

Do dự một lúc lâu, ta vẫn tiến tới.

Nhỡ đâu hắn biết tung tích của Hành Ngọc và tộc nhân thì sao?

Ngoài dự đoán của ta, quần áo của hắn vốn là màu trắng.

"Dính m.á.u thì thành màu đỏ, m.á.u nhiều thì thành màu đen." Hắn thấp giọng nói, "Vì vậy tốt nhất ngươi nên tránh xa ta, ta không đảm bảo sẽ không động thủ với một nữ nhân yếu đuối như ngươi."

Ta xen vào: "Nghe có vẻ giống luyện công."

"Cái gì?" Hắn ngạc nhiên trong giây lát.

"Luyện công ấy mà, ban đầu da thịt lành lặn, bị thương chảy m.á.u thì thành màu đỏ, liên tục bị thương đóng vảy thì thành màu đen, sau màu đen thì không ai có thể làm tổn thương ngươi nữa."

Ta an ủi hắn.

"Nhảm nhí." Hắn nói, "Cút đi, ta chưa từng gặp ai tên Hành Ngọc."

Ta thấy chán, đứng dậy bỏ đi.

Đi được vài bước, lại bị hắn gọi lại.

"Sao? Muốn cầu xin tỷ tỷ ở lại với ngươi?" Ta nhướn mày.

Hắn khó chịu hỏi: "Ngươi đi đường này, có gặp phải con thú dữ hay yêu quái nào không?"

Ta nói không, ngoài ngươi ra, ngay cả ma cũng không thấy.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

"Đó là vì ngươi đi con đường ta đã dọn dẹp!" Hắn tức giận cười lạnh, "Ngươi còn đi nữa, là muốn ch/3t sao? Thú dữ ở đây chỉ cần động một ngón tay cũng có thể xé ngươi thành từng mảnh."

Sự chú ý của ta lệch khỏi mục tiêu ban đầu.

Hóa ra m.á.u trên quần áo hắn không phải của hắn.

Ta quay lại, cõng hắn lên lưng và chạy trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sat-phu-chung-dao-mong-kho-thanh/chuong-5.html.]

Đứa nhóc ch/3t tiệt này thở dài trên lưng ta: "Ngươi cứ tự chạy đi, ta đã vô dụng rồi."

Ta vẫn nghe ra được trong giọng điệu cứng rắn của hắn có chút yếu ớt và buồn bã.

"Có ích." Ta an ủi hắn, "Ngươi ch/3t rồi, còn có thể làm lương khô."

Tay lạnh của hắn ngay lập tức siết chặt cổ ta: "Ngươi dám."

"Đùa thôi, ta là tinh linh cây cỏ, không ăn thịt cũng không gi/3t sinh vật. Đúng rồi, ngươi chưa nói cho ta biết, ngươi là tinh linh gì?"

Hắn nhẹ giọng nói: "Là rồng, cũng là phượng hoàng."

Đó là những chủng tộc vô cùng tôn quý từ thời thượng cổ, ta chỉ từng thấy trong sách.

Vậy tộc nhân của ta, chắc chắn cũng là được cống nạp cho bọn họ.

Ta lập tức cảm thấy hắn thật nóng tay.

Chỉ muốn vứt hắn đi ngay.

"Đùa thôi." Hắn ho khan hai tiếng, uể oải nói, "Thật ra ta là chuột, là sâu bọ."

Ta gật đầu: "Ừ, vẫn là sâu bọ tốt hơn, nếu ngươi thật là rồng hay phượng hoàng, ta sẽ thừa cơ mà đạp ngươi ch/3t."

Hắn im lặng, có lẽ bị tinh thần không nịnh bợ của ta làm cảm động.

Dù ta đã quay lại theo trí nhớ, cảnh tượng hiện ra vẫn khác xa lúc đến.

Ta đứng trước hàng chục ngã rẽ giống hệt nhau, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi và bi thương muộn màng.

"Nơi này là đất diệt vong, địa ngục ở đây còn khủng khiếp hơn địa phủ." Đứa trẻ nói bên tai ta, "Sao, ngươi không biết sao?"

Lông tơ dựng đứng, ta bị hắn dọa run rẩy: "Ta làm sao biết Cửu Trùng Thiên có nơi như vậy?"

Đứa trẻ "phì" một tiếng, bị ta chọc cười không ngừng.

Chế giễu ta một lúc lâu, hắn mới thở dài: "Đau ch/3t ta rồi."

Máu đỏ thẫm dần thấm vào áo ta.

Hóa ra m.á.u trên người hắn không hoàn toàn là của người khác.

Vội vàng tìm chỗ kín gió, ta đặt hắn xuống.

Một vết thương xuyên thấu ngực, chỉ cách tim nửa tấc là có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Vết thương đã nứt ra, lộ ra xương trắng hếu.

Ta không nỡ nhìn kỹ, xé một góc váy băng bó tạm cho hắn.

Vừa băng vừa không nhịn được mà oán trách: "Phụ mẫu ngươi đâu? Sao họ nỡ để đứa nhỏ như ngươi ở nơi nguy hiểm như vậy?"

Hắn ngẩng đầu, nhắm mắt lại, lười biếng nói: "Ngươi cũng vậy, ca ca Hành Ngọc của ngươi chẳng phải cũng để ngươi tự mình mạo hiểm sao?"

Trời lúc này đã tối dần.

Ta nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Không giống nhau, chúng ta là đôi phu thê chưa cưới, phu quân mất tích, ta đương nhiên phải đi tìm, đây gọi là tình nghĩa phu thê."

Hắn sững sờ, sau đó mở mắt nhìn ta: "Ngươi nói thế ta cũng không hiểu, chỉ cảm thấy ngươi thật ngốc."

Nhìn kỹ, đứa trẻ này quả thật có sắc đẹp tuyệt trần, đặc biệt là đôi mắt.

Khi lặng lẽ nhìn ta, giống như muốn chiếm lấy tâm hồn ta.

Ta là kẻ háo sắc, nên hiếm khi không nổi giận, chỉ véo má hắn: "Sau này ngươi sẽ hiểu thôi."

Loading...