Sao em không yêu lấy chính mình - Phần 7

Cập nhật lúc: 2024-07-02 03:02:20
Lượt xem: 123

8.

Có một cơn đau dữ dội khác ở bụng.

Bên trong chiếc bánh kếp trắng, hình như là thuốc giảm đau, tôi uống một, hai, ba... và không dừng lại cho đến khi cơn đau giảm bớt.

Mắt tôi đảo quanh, tôi lắc lư về phía kệ sách, cầm ly rượu mạnh mà tôi chưa uống hết vào buổi sáng, rượu êm dịu chảy xuống cổ họng, say sưa và mơ màng, giống như tôi lúc này.

Tôi mắc phải chứng nghiện rượu kể từ khi Lục Thành Giang rời đi, nhưng tôi đã học uống rượu sớm hơn.

Lục Thành Giang nói không sai, tôi hai mươi tuổi, quả thực còn quá trẻ.

Việc coi bạn đời là sự tồn tại để cứu lấy chính mình là vô cùng nguy hiểm, những mâu thuẫn của bản thân, tôi phải tự mình giải quyết, chỉ có thể tự mình giải quyết. Cô đơn, thiếu tự tin, phủ nhận bản thân đều là vấn đề của chính tôi, và không ai có thể làm điều đó cho tôi.

Nhưng khi còn trẻ, tôi không hiểu những nguyên tắc này. Tôi chỉ biết mình là một “tay cờ bạc” nghèo khổ, không gia đình, không bạn bè nên tình yêu đã trở thành thứ quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

Trong chuyện tình của tôi, chỉ có Lục Thành Giang là nam chính, vở diễn vừa mới bắt đầu, nhưng anh đã lựa chọn hạ màn, dù sao tôi cũng không thể chấp nhận được.

Nhưng dù tôi có khóc lóc van xin thế nào đi chăng nữa, Lục Thành Giang vẫn rời bỏ cuộc đời tôi. Sự rút lui của anh im lặng như bóc một cái kén. Tôi đã nhạy bén đoán được trước nhưng mọi thứ vẫn dần rời xa, tôi lại không thể làm gì để thay đổi.

Lục Thành Giang không cùng tôi xem đoạn kết của bộ phim, tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi Lyon dạy Matilda sử dụng súng. Lục Thành Giang còn chưa cùng tôi đọc "Walden" xong, dấu trang vẫn ở đó.

*(Tác phẩm Walden – Một mình sống trong rừng).*

"Thời gian quyết định bạn sẽ gặp ai trong đời, trái tim bạn quyết định bạn muốn ai trong đời và cách cư xử của bạn quyết định ai sẽ ở lại cuối cùng."

Giọng nói trầm và ngọt ngào của anh dường như vẫn còn vang vọng bên tai: “Viên Viên, khi mùa xuân đến hãy cùng nhau trồng hoa hướng dương, hoa hồng và hoa anh túc nhé.”

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa thu sắp hết rồi nhưng sân vẫn trống trơn, chỉ có một cây lụa, ngoài ra không có gì cả. Chuyến công tác này, khi nào anh sẽ về?

Năm hai mươi tuổi, lần đầu tiên tôi lén nếm thử rượu mạnh trong tủ rượu của Lục Thành Giang. Đêm đó tôi ngủ rất ngon và mơ về Lục Thành Giang.

Trong giấc mơ, tôi mặc váy cưới đi về phía người đang cầm hoa trên tay, anh dịu dàng nhìn tôi rồi nhẹ nhàng nói: "Viên Viên, lấy anh nhé."

"Anh trao cho em đôi tay và trái tim này cùng tất cả những gì anh có."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/phan-7.html.]

Tôi vừa buồn vừa vui khi nghe những lời này. Nhưng trước khi tôi kịp nói “Em đồng ý”, khung cảnh xung quanh đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, khuôn mặt của Lục Thành Giang dần dần trở nên vụn vỡ và mơ hồ.

Tỉnh dậy sau giấc mơ, tôi đang nằm trên giường, mặt ướt đẫm.

Sự khao khát của tôi đối với Lục Thành Giang vào lúc này đã lên đến cực điểm, sáng sớm tôi bấm số quen thuộc, người bên kia nhanh chóng bắt máy nhưng lại không nói một lời.

Trong bóng tối của căn phòng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương. Trong lòng dâng lên một cảm giác đau âm ỉ, tôi biết tiếp tục nhận điện thoại cũng vô ích nên im lặng hồi lâu, chán nản cúp máy, nhìn chai rượu mạnh trên bàn.

Cứ thế, tôi đã trải qua tuổi hai mươi trong sự bàng hoàng, bị tình yêu làm cho tổn thương (除却巫山不是云). Đối với Lục Thành Giang, cuối cùng tôi cũng không cam lòng.

*(Danh ngôn: 曾经沧海难为水,除却巫山不是云: Đã trải qua một mối tình đẹp thì khó mà yêu thêm lần nữa, người bị tình yêu làm cho tổn thương)*

Vì vậy, vào đêm sinh nhật thứ hai mươi mốt của tôi, trong lúc say rượu, tôi đã quay lại số đó.

Lục Thành Giang nói với tôi: “Viên Viên, sinh nhật vui vẻ nhé.”

Giọng nói của anh vừa quen lại vừa xa lạ, tôi khụt khịt, nghẹn ngào cầm điện thoại: “Lục Thành Giang, em nhớ anh…, em nhớ anh lắm, Lục Thành Giang…”

Sau này, tôi vô cùng hối hận vì đã thực hiện cuộc gọi này.

Nếu thời gian có thể lặp lại, tôi còn hy vọng rằng Lạc Viên chưa bao giờ gặp Lục Thành Giang khi cô ấy mười lăm tuổi, mặc dù cuộc sống của hai bên sẽ trở nên cô đơn và nhàm chán nhưng ít nhất Lục Thành Giang vẫn còn sống và khỏe mạnh.

Mỗi sáng anh sẽ ăn sáng một mình, đọc sách một mình và đến phòng tập thể dục một mình. Anh có thể dùng chân để đo từng tấc đất dưới chân mình, cảm nhận gió và nắng, chạm vào đường gân của cây xanh, anh sẽ trải qua cuộc đời mình một cách bình yên.

Nhưng thời gian không bao giờ có thể quay trở lại.

Lục Thành Giang không muốn công chúa nhỏ của mình khóc nên từ thành phố lân cận lái xe về nhà với một bó hoa, nhưng trên đường cao tốc xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, một ống thép xuyên qua n.g.ự.c anh.

Cuộc đời tôi giống như một vở kịch dài tập nhàm chán, m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp nơi. Bên ngoài phòng mổ lúc ba giờ sáng, tôi dần trở nên vô cùng bình tĩnh sau cơn hoảng loạn.

Không sao đâu, không sao đâu. Làm sao tôi có thể bằng lòng để người yêu mình ra đi một mình.

Khi đó, tôi tin chắc rằng tình yêu có thể chiến thắng tất cả, sợ phải xa cách lâu dài và cho rằng cái c**hết là điều khủng khiếp nhất trên đời. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cái c**hết không đáng sợ. Điều đáng sợ là còn sống.

Lục Thành Giang không c**hết trên bàn mổ đêm đó. Anh rất mạnh mẽ và đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhưng anh đã phải trả giá rất đắt cho tai nạn đó. Đó là một cái giá quá lớn mà cả anh và tôi đều không thể mua được.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...