Sao em không yêu lấy chính mình - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-07-02 02:48:34
Lượt xem: 180

3.

Sau này tôi đã nói với anh hôm đó là ngày tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi: "Anh có biết tại sao em lại ở đây không?"

Lục Thành Giang dịu dàng nhìn tôi: "Tại sao? Viên Viên."

“Vì năm mươi tệ.”

Tôi không muốn khóc, nhưng ở trước mặt anh, tôi không khỏi nghẹn ngào: “…Ngày hôm đó, trường em thu tiền học phí, em không có tiền nên chỉ có thể xin mẹ. Khi về đến nhà, em chỉ nhìn thấy cha dượng. Tính ông ta vốn rất thiếu kiên nhẫn, nhưng khi em cởi giày bước vào phòng khách, không hiểu sao, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi."

'Viên Viên đã lớn rồi.'

"Cha dượng cười một cách lạ lùng, bước tới đưa tay chạm vào mặt em, chưa kịp phản ứng, em đã ngửi thấy mùi rượu và t.h.u.ố.c lá nồng nặc trên người ông ta, ánh mắt ông ta vô cùng bẩn thỉu đầy ghê tởm."

"Cảnh tượng này lập tức lọt vào mắt mẹ em khi bà từ trong bếp đi ra, tuy nhiên nó lại trở thành bằng chứng không thể chối cãi rằng em đã dụ dỗ chồng bà. Mẹ em không muốn cho em cơ hội để biện minh."

"Bà lớn tiếng chửi em là một con đ*ếm, trong mắt mẹ tràn ngập sự gh*ê t*ởm và căm ghét đến mức khiến em choáng váng, như thể em không phải con gái mà là kẻ thù của bà."

"Đầu mùa đông, em bị đuổi ra khỏi nhà trong bộ đồng phục học sinh mỏng manh."

"Cha ruột em đã tái hôn, ông có một gia đình mới và em biết rằng em không được chào đón ở đó, nhưng không còn nơi nào để đi nên em chỉ có thể đến bên ông."

"Em cứ tưởng cha sẽ tức giận, nhưng không, ông không hề tức giận, thậm chí còn vui mừng. Biết mục đích chuyến thăm của em, cha đã ân cần nói với em: 'Viên Viên, cha có thể cho con năm mươi tệ, nhưng con phải giúp cha một chút nhé, được không?'"

"Em gật đầu ngập ngừng đồng ý. Cha rất yên tâm, ông dẫn em đi mua một chiếc váy mùa hè, ông nói rằng em mặc nó sẽ đẹp và làm hài lòng mọi người.

"Và người em cần lấy lòng chính là anh, Lục Thành Giang."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/phan-2.html.]

"Em biết trên thế giới này có rất nhiều người bất hạnh và em chỉ là một trong số đó. Nhưng việc bị mẹ mắng là gái đ*ếm, bị cha coi như một món hàng và không bao giờ có được tình yêu của họ khiến cả đời emcũng không thể buông bỏ được."

Cơn đau nhức trong n.g.ự.c truyền đến đầu lưỡi, giọng tôi run run: “…Ngày hôm đó thật là khủng khiếp, vì năm mươi tệ, em biết rõ mình là một đứa trẻ không có tình thương của cha mẹ.”

“Em cứ tưởng khi mình trở thành người tốt hơn, cha mẹ sẽ yêu thương mình, nhưng ngày hôm đó em phát hiện ra rằng yêu là bản năng, không yêu cũng không sao”.

Trước mười lăm tuổi, cuộc đời tôi như bị mắc kẹt trong vũng bùn, nhà tôi giống như một con mương hôi hám, nhưng tôi không thể làm gì được. Nhưng khi tôi mười lăm tuổi, có người đã giúp tôi một tay.

"Viên Viên, em lúc nào cũng tốt, em xứng đáng được yêu thương, xứng đang được đối xử tốt."

Lục Thành Giang ôm mặt lau nước mắt cho tôi, anh có mùi hương rất dễ chịu, ánh mắt dịu dàng như hồ nước sâu, chứa đựng tất cả quá khứ không thể chịu đựng nổi của tôi. Anh nói với tôi một cách kiên quyết: "Đừng sợ, được chứ? Tôi hứa, tôi sẽ luôn ở đây."

Lục Thành Giang nói, tôi xứng đáng được yêu thương. Anh ấy cũng nói rằng anh sẽ luôn ở đó. Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có lỗi. Tôi không khóc khi không đủ tiền mua đồ ăn, cũng không khóc khi không có tiền đóng học phí, vẫn không khóc khi bị đuổi ra khỏi nhà và trở thành người vô gia cư. Nhưng khi cảm thấy mình được trân trọng, tôi không khỏi muốn khóc thật nhiều.

Hoá ra không phải trẻ con khóc mới có kẹo ăn mà là trẻ con được yêu thương cũng sẽ khóc vì biết sẽ có kẹo ăn, còn những người yêu thương chúng thì không nỡ để chúng khóc.

"Lục Thành Giang…"

Tôi không kìm được, thì thầm tên anh, tầm nhìn của tôi trở nên mơ hồ: “Anh có thể ôm em được không?”

Lục Thành Giang không trả lời mà trực tiếp dang rộng vòng tay, cho tôi một cái ôm ấm áp mang lại cảm giác an toàn, sau đó thương hại xoa đầu tôi.

Rất lạ. Rõ ràng trong lòng tôi rất vui mừng, nhưng lại không nhịn được muốn khóc. Tôi đã nghĩ như vậy và bật khóc

Tôi khóc trong lòng Lục Thành Giang đến tận trời tối, nước mắt và nước mũi chảy khắp người anh, cuối cùng khi khóc xong, tôi ủ rũ nói trong vòng tay anh: “Nhưng đó cũng là ngày tuyệt vời nhất trong cuộc đời em.”

Lục Thành Giang nhỏ giọng nói: "Tại sao? Viên Viên."

Giọng nói của anh vẫn ấm áp mềm mại như vậy, không có chút thiếu kiên nhẫn và tràn đầy bình tĩnh. Tôi ôm chặt lấy eo anh và vùi đầu vào vòng tay anh: “Bởi vì ngày đó, em đã gặp anh.”

Bình luận

1 bình luận

Loading...