Sao em không yêu lấy chính mình - Phần 11

Cập nhật lúc: 2024-07-03 22:25:13
Lượt xem: 239

12.

Bụng tôi lại đau dữ dội, tôi mơ hồ nhận ra lọ thuốc màu trắng hình như là thuốc ngủ, không có tác dụng giảm đau. Nhưng không sao cả, tất cả chỉ là chuyện nhỏ.

Khó khăn xoay người, nhắm mắt lại, bàng hoàng nghĩ ra hôm nay là sinh nhật của mình. Ba mươi tám tuổi của tôi đã đến.

Thật trùng hợp, lúc Lục Thành Giang rời đi, anh cũng ba mươi tám tuổi. Mười sáu năm không dài cũng không ngắn, thời gian trôi qua như thoáng chốc mà thôi.

Trong hai năm kể từ khi Lục Thành Giang rời đi, tôi thật lòng hận anh. Tôi đổ lỗi cho sự quyết tâm tàn nhẫn của anh, cuối cùng tôi quyết định để anh ra đi, nhưng anh không chịu để tôi nhớ về anh. Mọi thứ của anh đều bị lấy đi một cách đột ngột, chỉ còn lại trong tôi một khoảng trống vô hình.

Tôi hận anh vì đã tước đoạt xuân, hạ, thu, đông của tôi, biến thế giới của tôi thành hai màu đen, trắng, tôi cũng hận vì sao anh không chịu đưa tôi đi cùng.

Quá sớm để gặp nhau và cũng quá sớm để mất nhau. Anh đã chiếm đoạt tuổi thanh xuân của tôi, xé nát tâm hồn tôi, lấy đi tình yêu tuổi trẻ, nóng bỏng và trọn vẹn nhất của tôi.

Nhưng con người đều sẽ trưởng thành và già đi. Hận thù cũng sẽ phai nhạt theo thời gian.

Lục Thành Giang biến thành cái gai ngược cạnh móng tay của tôi, không chạm vào thì thôi, chạm vào sẽ rách thịt và chảy m.á.u đầm đìa.

Vì thế nên tên anh, tôi luôn tránh nhắc đến. Cứ như vậy, tôi sống trong ngơ ngác hơn mười năm, tự biến mình thành di vật cuối cùng của Lục Thành Giang.

Nhiễm Nhiễm niên hoa không giữ được. Năm tháng kinh tâm, tóc ngắn đã điểm xanh (冉冉年华留不住。岁月惊心,短鬓无多绿。)

Ở tuổi này, những yêu ghét đó đều đã trở thành những viên ngọc bụi bặm. Chỉ là đôi khi tôi không thể phân biệt được sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng.

Giống như lúc này, tôi mở mắt ra, nhìn thấy Lục Thành Giang đang đứng bên giường, dịu dàng nhìn tôi. Tôi lặng lẽ nhìn anh mà không dám chạm vào vì tôi biết một khi đến gần, anh sẽ tan biến ngay lập tức.

Nhưng lần này, đôi bàn tay xa cách mười sáu năm đó đã chủ động vuốt ve mặt tôi, hơi ấm lan tỏa đến từng khớp xương, mùi hương trên thân thể anh thấm sâu vào tận từng thớ thịt.

Sau khi nhận ra Lục Thành Giang trước mắt không phải là ảo giác, tôi không khỏi run lên, nhưng trong phút chốc lại bình tĩnh trở lại.

Người yêu xa cách mười sáu năm nay đã quay trở lại. Khoảng trống trong trái tim tôi dần dần được lấp đầy, niềm hạnh phúc lớn lao bao quanh tôi.

Tôi nhìn anh chằm chằm một cách tham lam, không chịu chớp mắt. Lục Thành Giang nhìn tôi say đắm, ánh mắt thương tiếc, ngữ khí trân quý, dịu dàng giống như năm đó. Anh nói với tôi: "Sao em không yêu lấy bản thân mình, Viên Viên."

Gặp lại sau bao năm xa cách, điều anh lo lắng nhất vẫn là tại sao suốt bao năm qua tôi không yêu thương bản thân mình.

"Lục Thành Giang…"

Nước mắt chợt trào ra, tôi khụt khịt nắm lấy vạt áo anh: “Em trở nên tồi tệ như vậy, anh sẽ… thất vọng về em phải không?”

"Tôi sẽ không bao giờ thất vọng với Viên Viên."

Lục Thành Giang lau nước mắt cho tôi bằng giọng nói nhẹ nhàng: "...Tôi chỉ thấy có lỗi với cô công chúa nhỏ được tôi nâng niu trong lòng bàn tay, cô ấy đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy."

"Em đã cố gắng rồi, Lục Thành Giang."

Tôi vừa khóc vừa run, trong lòng tràn đầy bất bình: “Em đã cố gắng thay đổi cuộc đời mình, em đã cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới… Nhưng không được đâu, Lục Thành Giang, em không thể làm được nếu không phải là anh..."

Sau khi Lục Thành Giang rời đi, tôi đã đi rất nhiều nơi. Vì không dám nhìn thấy sân bay, không dám đi máy bay nên tôi đã trải nghiệm những chuyến tàu khắp cả nước.

Khi tôi hai mươi lăm tuổi, tôi đến Xigazê (tiếng Trung: 日喀则; là một địa khu của Khu tự trị Tây Tạng tại Trung Quốc. Trung tâm hành chính của địa khu là thành phố Xigazê. Về mặt lịch sử, hầu hết địa khu từng là một phần của Tỉnh Tsang thuộc Tây Tạng cũ.)

Khoảnh khắc nhìn thấy ánh nắng chiếu rọi trên ngọn núi vàng, tôi đã cầu nguyện trên núi tuyết, cầu mong cho Lục Thành Giang và Lạc Viên có kiếp sau.

Nhưng cuối cùng tôi cũng bỏ đôi bàn tay đang khoanh lại của mình xuống. Con người chỉ sống một lần trong đời này. Lạc Viên và Lục Thành Giang sẽ không có kiếp sau.

Năm hai mươi bảy tuổi, tôi đến Vân Nam hỗ trợ giáo dục, làm giáo viên ở đó ba năm, sau này vì bệnh tật nên phải về Bắc Thành chữa bệnh.

Khi tôi ba mươi tuổi, tôi gặp Tống Thành.

Khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, Tống Thành chỉ là một chàng trai xui xẻo vừa tốt nghiệp, mẹ anh ta mất vì bệnh tật, anh ta mắc nợ rất nhiều và không đủ khả năng chi trả một xu.

Tống Thành có một đôi mắt rất giống Lục Thành Giang, nhưng trẻ hơn rất nhiều.

Vì đôi mắt này mà tôi đã giúp anh ta trả hết nợ, giống như một người thợ cần cù, ngày ngày cẩn thận điêu khắc phác thảo của anh ta, trong vô số bán thành phẩm, anh ta là kiệt tác mà tôi hài lòng nhất.

Nhưng Tống Thành đã rời đi. Khi rời đi, anh ta nhẹ nhàng nói với tôi: “Nếu không có em thì anh không thể có ngày hôm nay, nhưng anh cũng đã cho em thời gian, Lạc Viên, chúng ta chẳng nợ nhau điều gì cả.”

Sau đó tôi đã gặp rất nhiều người. Bọn họ đều có bóng dáng của Lục Thành Giang.

Có người giống vóc dáng, có người giống giọng nói có người có vài nét trên khuôn mặt. Tôi đánh đổi thời gian của họ bằng tiền, nhìn chằm chằm vào mặt họ, lắng nghe giọng nói của họ và nhìn đi nhìn lại bóng lưng họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/phan-11.html.]

Tôi gặp Diệp Yên khi đang trượt tuyết năm ba mươi sáu tuổi, anh ta trông giống Lục Thành Giang lúc mười tám tuổi khi trượt tuyết, trông giống Lục Thành Giang khi còn trẻ trong album ảnh bị đã phá hủy.

Tình cảm của tuổi trẻ thật ấm áp và bền bỉ, dù biết tôi hơn anh mười lăm tuổi nhưng Diệp Yên vẫn kiên trì theo đuổi tôi rất lâu.

Sau này, tôi vô tình nhìn thấy trên mu bàn tay anh ta có một nốt ruồi nhỏ, vị trí giống hệt của Lục Thành Giang, nên khi anh ta tỏ tình lần nữa, tôi đã nói với anh ta rằng tôi có người yêu và tôi đang cố gắng quên anh ấy.

Diệp Yên nói, không sao cả, anh ta còn trẻ, có thể chờ được.

Thế là tôi đồng ý hẹn hò với Diệp Yên, nhưng nửa năm sau, Diệp Yên lại đến bệnh viện để tẩy nốt ruồi đó đi.

Anh ta hét vào mặt tôi một cách cuồng loạn: "Cô không thể quên được anh ta, phải không?!"

"Lạc Viên, cô cho rằng cô còn trẻ sao? Cô đã ba mươi tám tuổi rồi! Ngoại trừ tôi ra, ai lại muốn ở cùng một bà già như cô?"

Tôi đề nghị chia tay nhưng anh ta không đồng ý.

"Lạc Viên, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ để cô đi dễ dàng như vậy!" Anh ta cười toe toét.

Người tôi gặp trên sân trượt tuyết bỗng thay đổi thành một con người khác, anh ta quay phim, rình rập, hăm dọa, lăng mạ, cuộc sống của tôi đã trở thành một mớ hỗn độn, cuộc sống mà thực ra vốn dĩ không mấy tốt đẹp bây giờ lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Ở tuổi ba mươi tám, cuối cùng tôi buồn bã phát hiện ra rằng không ai là Lục Thành Giang cả, không ai có thể yêu tôi như anh, và tôi cũng không thể yêu người khác như anh.

Dù đã mười sáu năm nhưng Lạc Viên vẫn chỉ yêu Lục Thành Giang.

“Lục Thành Giang... Em bị bệnh, bác sĩ nói là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”

Tôi bàng hoàng nắm lấy tay anh, như đứa trẻ cuối cùng cũng được kẹo, nóng lòng muốn nói cho anh biết tôi đã sai trái như thế nào: “Cha em đến tìm em nhưng ông chỉ muốn tiền của em, mẹ em vẫn không muốn đến gặp em, Lục Thành Giang, sau khi anh đi, em lại trở thành một đứa trẻ không được ai yêu thương nữa.”

Nói đến đây, tôi ngẩng đầu lên: “Lục Thành Giang, anh còn yêu em không? Em năm nay đã ba mươi tám tuổi, cũng lớn tuổi rồi, mặt cũng không còn đẹp nữa?”

"Yêu."

Lục Thành Giang kiên quyết trả lời, trong mắt tràn đầy yêu thương, như chưa từng thay đổi: “… Lục Thành Giang yêu Lạc Viên chân thành và say đắm, luôn luôn và mãi mãi như vậy.”

Nước mắt tôi lại rơi, trước mặt anh, tôi luôn thích khóc: "Lục Thành Giang, em cũng yêu anh."

Tôi nghẹn ngào nói với anh một cách nghiêm túc: “Anh ba mươi tám tuổi, em yêu anh, năm mươi bốn tuổi, em cũng yêu anh; anh còn sống, em yêu anh, anh đã c**hết, em vẫn yêu anh.. .vì vậy đừng sợ, hãy ở cạnh em.”

"Được."

Lục Thành Giang nghiêng người, đưa mũi chạm vào má tôi với vẻ hoài niệm, dùng giọng nói dịu dàng: “Chúng ta đã vất vả nhiều năm như vậy. Anh hứa, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

"Được rồi, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa."

Trong lòng có một loại an tâm, bụi bặm đã lắng xuống, cơn buồn ngủ ập đến, tôi nhếch mép cười nhạt: "...Lục Thành Giang, anh ôm em được không?"

Vừa dứt lời, tôi đã được bao bọc trong một vòng tay ấm áp, trên trán in một nụ hôn nhẹ.

Rất hạnh phúc.

Chuyến tàu đi Bắc Quốc cuối cùng cũng đến, hóa ra Lục Thành Giang đã đợi tôi ở ga.

Chúng tôi quay lại mùa hè năm 2006, anh lại ngồi cùng tôi trên chiếc xích đu, nắng vừa phải và cây lụa tràn đầy sức sống.

Mọi thứ đều rất đẹp.

Tôi tựa vào vòng tay người yêu, nhẹ nhàng nói: “…Đoán xem anh yêu em đến nhường nào.”

Giọng nói dịu dàng của Lục Thành Giang từ trên đầu truyền đến: “Hơn cả cái lạnh, ánh nắng, gió, mưa cộng lại?”

“Không, thưa ngài.”

Tôi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ tràn ngập: “Hơn tất cả những khoảnh khắc đặc biệt họ đã cùng trải qua…”

Đoán xem tôi yêu em đến nhường nào.

Hơn tất cả cái lạnh, ánh nắng, gió và mưa cộng lại?

Không, thưa đức vua.

Hơn tất cả những khoảng thời gian đặc biệt này cộng lại.

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...