Chạm để tắt
Chạm để tắt

Sắc Đẹp Ma Quỷ - 57

Cập nhật lúc: 2024-07-15 19:24:28
Lượt xem: 9

Lệ Hằng nghe xong mà sang chấn tâm lí, bởi vì cô không nghĩ sự thật lại tàn khốc như vậy. Đúng là cô có làm những chuyện ác, những chuyện sai trái nhưng cô luôn nghĩ mọi việc chỉ bằng một phần mười của sự thật mà thôi. Bình tĩnh một chút, Lệ Hằng mới quay sang nói với An: “Tôi vốn nghĩ cô chỉ là một kẻ thích tham gia vào chuyện bao đồng, nào có ngờ cô lại chính là nạn nhân trong câu chuyện này. Nhưng mà thứ cho tôi nói một câu, có lẽ cô cũng không tránh khỏi liên quan đúng không, bởi vì mọi việc đều bắt nguồn từ cô mà ra.”

Nghe đến đây An cũng không nói gì, không hề tức giận hay rũ bỏ trách nhiệm mà chỉ im lặng, trong ánh mắt có phần hơi phức tạp. Lệ Hằng không biết An đang nghĩ gì nhưng cũng không truy cứu nữa, dù sao bây giờ tìm cách thoát thân mới là tốt nhất chứ không phải đôi co ai đúng ai sai. 

Tự suy diễn một hồi, Lệ Hằng mới nói tiếp: “Chúng ta thoát ra khỏi chỗ này trước rồi tính. Nhưng mà thoát ra kiểu gì bây giờ?”

An có vẻ cũng không quan tâm lắm, cô đang tập trung tìm kiếm, có lẽ là tìm hướng để thoát ra. Lệ Hằng đứng yên lặng bên cạnh chờ đợi, nhưng sau đó cô đột nhiên cảm thấy sau gáy mình lành lạnh. Rùng mình một cái, Lệ Hằng đưa tay sờ ra sau gáy thì không đụng bất cứ thứ gì.

“Quái lạ…”

Nghe Lệ Hằng dang dở câu nói, An quay lại nhìn cô rồi hỏi: “Sao vậy?”

Lệ Hằng sờ sờ vào cổ mình rồi nói: “Rõ ràng lúc nãy tôi cảm nhận được có thứ gì đó chui vào cổ mình mà…”

Vừa mới nghe xong thì An đã vội vã xoay Lệ Hằng lại rồi túm tóc cô lên để xem cổ cô. Lệ Hằng đã nghi ngờ nên cố mà liếc mắt sang để nhìn vẻ mặt của An và quả nhiên…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sac-dep-ma-quy/57.html.]

“Trên cổ tôi có vấn đề gì rồi phải không?”

Đúng là không ngoài dự đoán, thấy vẻ mặt của An vô cùng tệ nên Lệ Hằng lại càng khẩn trương hơn mà hỏi. An cũng xem rất kĩ, sau khi xác minh ý nghĩ của mình cô mới nói: “E là…cô khó lòng mà rời khỏi đây nguyên vẹn.”

Nhìn giọng điệu của An là biết không phải đang đùa hay hả hê mà là rất sầu não. Lệ Hằng lúc này đã vô cùng tuyệt vọng, cô hỏi: “Chính xác là như thế nào, tôi bị cục tay què chân ra ngoài hay sao?”

“Chỉ sợ còn hơn như vậy! Nếu như chỉ là chân tay bên ngoài thì ít ra cô vẫn còn có thể sống bình thường.”

An chỉ nói như vậy, cô hoàn toàn không chỉ rõ cái thứ mà Lệ Hằng mất đi là thứ gì, điều này làm Lệ Hằng càng đau khổ không thôi. Chẳng thà biết đi cho rồi để còn chuẩn bị, đằng này cứ mơ mơ hồ hồ mà sống thì thật là muôn vàn khó chịu. Càu cấu tay chân một chốc, Lệ Hằng đành hỏi: “Rốt cuộc là như thế nào vậy. Cô làm như thế chắc là tôi sẽ khó chịu mà c.h.ế.t trước khi ra ngoài luôn ấy.”

“Đừng có hù dọa tôi vô ích, cô c.h.ế.t không được đâu. Bọn chúng không cho cô chết, bởi vì ngay khi cô đặt chân vào đây thì tính mạng của cô đã thuộc về bọn chúng rồi!”

An vẫn thản nhiên như vậy, nhưng hiển nhiên là cô vô cùng kiên kị cái thứ vô hình trên cổ Lệ Hằng. Lệ Hằng sờ cái cổ nhẵn bóng của mình làm gì có cái gì đâu mà An lại hù dọa ghê thế thì bèn nói: “Cô nói ít thôi! Tôi không thông minh nên không hiểu những gì mà cô nói đâu, chỉ cần nói đúng trọng tâm là được. Rốt cuộc là tôi bị cái thứ quái quỷ gì ám vào người chứ?”

“Thiên cơ bất khả lộ!”

An dửng dưng nhìn cái con người “thông minh nhưng lại giả vờ không hiểu” kia thì nhả ra bốn chữ rất gợi đòn. Quả nhiên chiêu này đã trực tiếp chọc giận Lệ Hằng, cô nói: “Cái rắm!”

An cũng thèm phản bác mà chỉ gật gù rồi hỏi: “Bây giờ có đi hay không?”

Loading...