Chạm để tắt
Chạm để tắt

SA VÀO BÙN LẦY - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:48:17
Lượt xem: 1,146

Điện thoại của anh ta hiện thông báo tin nhắn, [Anh Ngộ, còn một tuần nữa là đến ngày dự sinh của em, hôm đó em muốn anh ở bên cạnh.]

 

Còn một tin nhắn chưa đọc từ trung tâm chăm sóc sau sinh, nhắc nhở anh ta về việc đặt chỗ đã thành công.

 

Mở lịch sử mua sắm, Trần Ngộ đã mua sẵn gói đồ chuẩn bị sinh, cùng rất nhiều đồ dùng cho bà bầu và trẻ sơ sinh.

 

Rất đầy đủ, rất chu đáo.

 

Lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của anh ta cũng toàn những từ khóa liên quan đến sản phụ và trẻ sơ sinh.

 

Làm sao chăm sóc sản phụ?

 

Sản phụ cần chú ý điều gì khi ở cữ?

 

Cách đối phó với trầm cảm sau sinh?

 

Chọn người chăm sóc sản phụ như thế nào là đáng tin cậy nhất?

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

...

 

Khi anh ta đắm chìm vào việc đóng vai người bố mới, cùng lúc đó anh ta cũng đang chuẩn bị mọi thứ cho Mạnh Vân Khê.

 

Một mặt là Trần Ngộ.

 

Mặt khác là anh Ngộ.

 

Rốt cuộc anh ta muốn có bao nhiêu thân phận?

 

Rầm!

 

Chiếc điện thoại bị ném vào tường, màn hình vỡ nát như mạng nhện.

 

Trần Ngộ giật mình tỉnh giấc, theo phản xạ ôm lấy tôi, “Có chuyện gì vậy?”

 

“Tôi gặp ác mộng, tưởng điện thoại của anh là con rết đang cắn tôi trong mơ, nên ném nó đi, xin lỗi anh.”

 

Anh ta không để ý đến điện thoại, mà chỉ ôm chặt lấy tôi, “Ngủ đi, anh ở đây với em.”

 

Tôi thầm cảm thấy may mắn.

 

Tất cả những việc trong danh sách đều đã được hoàn thành.

 

Và một ngày nào đó, những kỷ niệm này sẽ trở thành những lưỡi d.a.o sắc bén nhất.

 

...

 

Trần Ngộ đột nhiên trở nên bận rộn hơn bao giờ hết.

 

Anh ta nói với tôi rằng các vụ án ở văn phòng luật đã tăng lên.

 

Tôi cũng không hỏi thêm gì.

 

Có khi anh ta về nhà lúc nửa đêm, rồi thường xuyên vào những đêm mưa giông, nhận một cuộc điện thoại rồi lập tức rời đi.

 

Mỗi khi anh ta rời đi, tôi lại đứng dậy và bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

 

Trong khoảng thời gian đó, Mạnh Vân Khê đã đăng một bài lên vòng bạn bè.

 

Là một bức ảnh cô ta ngồi ở ghế phụ, không kèm theo lời nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/sa-vao-bun-lay/chuong-10.html.]

Nhưng tôi nhìn thoáng qua đã nhận ra ngay, đó là xe của Trần Ngộ.

 

Chiếc xe này là tôi và Trần Ngộ cùng nhau chọn.

 

Khi đó, tôi đã đóng vai một cô gái nhỏ bướng bỉnh, nói với Trần Ngộ rằng, "Ghế phụ chỉ dành cho em ngồi thôi."

 

Trần Ngộ không nói gì, nhưng ghế phụ chưa bao giờ được điều chỉnh bởi ai khác.

 

Tôi nhếch môi cười, bây giờ nếu tôi ngồi vào đó, có lẽ phải chỉnh lại ghế.

 

Nhưng không sao, tôi đã hẹn lịch phẫu thuật vào cùng ngày với dự sinh của Mạnh Vân Khê.

 

Ngày trước khi phẫu thuật, là ngày giỗ của mẹ tôi.

 

Sau khi mẹ tôi mất, bố tôi đã lập gia đình mới.

 

Tôi lớn lên cùng bà ngoại, và khi bà mất cách đây vài năm, tôi không còn người thân nào thực sự nữa.

 

Trần Ngộ, để tôi không cảm thấy cô đơn, năm nào cũng vậy, dù bận gì anh ta cũng gác lại, không ngại mưa gió, cùng tôi đi thăm mẹ.

 

Nhưng năm nay...

 

Dường như anh ta đã quên hôm nay là ngày gì.

 

Anh ta chỉ biết rằng hôm nay Mạnh Vân Khê sinh non, nước ối đã vỡ và đang gặp khó khăn trong sinh nở.

 

Bây giờ, anh ta đang đứng trước phòng sinh cầu nguyện: mẹ tròn con vuông.

 

12

 

Tôi một mình mua hoa và một số vật phẩm cúng lễ, lái xe lên núi, ngồi rất lâu trước mộ mẹ, nói với bà rất nhiều điều.

 

Về công việc.

 

Về cuộc sống.

 

Về Trần Ngộ.

 

“Mẹ, năm nay Trần Ngộ không đến, và sau này anh ấy cũng sẽ không đến nữa. Con quyết định ly hôn với anh ấy rồi.”

 

“Sau này con lại một mình nữa rồi,” tôi hít mũi, mỉm cười, “Nhưng không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo cho con. Con sẽ sống thật tốt, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà to, và tự mình có cuộc sống tốt.”

 

Khi trời bắt đầu tối, tôi lái xe xuống núi.

 

Về đến nhà, quả nhiên Trần Ngộ vẫn chưa về.

 

Tôi đã đoán trước được điều này, thậm chí còn cảm thấy có phần nực cười.

 

Tôi liên hệ với Lý Tư, “Cậu có thể qua giúp mình dọn nhà được không?”

 

Lý Tư không hỏi nhiều, lập tức chạy đến, nhìn đồ đạc tôi đã thu dọn sẵn, “Ít nhất cũng phải cho người lao động khổ cực này biết lý do chứ?”

 

Tôi nhếch môi cười, “Trần Ngộ đang ở bên Mạnh Vân Khê chờ sinh.”

 

“Đi thôi, không, chạy đi!”

 

Khi món đồ cuối cùng được mang ra khỏi nhà, tôi quay lại nhìn căn nhà.

 

Đôi khi, từ bỏ cũng chỉ đơn giản như vậy.

 

Tôi cười, đóng cửa lại.

Loading...