Rời đi trong im lặng - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-07-05 13:29:47
Lượt xem: 570

Tôi rất biết ơn anh ấy.

 

 

Trong khi chờ đợi kết quả phỏng vấn, tim tôi như thắt lại.

 

Khi nghe tên mình được xướng lên và xuất hiện trên màn ảnh rộng đúng như dự đoán, tôi đã không nhịn được mà đứng phắt dậy.

 

Khi bước ra khỏi phòng phỏng vấn, không khí xung quanh tôi trở nên trong lành hơn bao giờ hết. Tôi hít một hơi thật sâu, không ngờ lại gặp phải một người.

 

Tống Hào Yên tháo kính râm ra và nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, khóe môi cô ta nhếch lên, thậm chí còn không thèm nở một nụ cười.

 

"Đối với một chương trình tạp kỹ không có tiếng tăm gì mà cũng phải đi phỏng vấn trực tiếp à?”

 

“Ngọc An nhà chúng tôi chỉ cần nói một câu, đạo diễn đã phải chạy tới, quỳ xuống mời tôi tham gia, tôi còn đang cân nhắc xem có nên tham gia hay không đây này.”

 

Nghe vậy, tôi chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, trên mặt không một chút d.a.o động.

 

Thấy không chọc tức được tôi, Tống Hào Yên không còn hứng thú nữa, đeo lại kính râm, hất hàm nói:

 

"Có vẻ như tôi cần phải nói chuyện đàng hoàng với đạo diễn về trình độ của một số người sẽ tham gia chương trình tạp kĩ cùng tôi.”

 

Người phụ nữ này là minh chứng rõ nhất cho những cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé.

 

Nhưng tôi không tức giận, cũng không muốn tức giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/roi-di-trong-im-lang/chuong-11.html.]

 

Suy nghĩ một lúc, tôi lắc đầu nói:

 

"Tôi cũng không muốn tham gia cùng một chương trình với một kẻ ăn cắp. Một người không có năng lực thực sự và phải dùng đến đồ ăn cắp để che đậy đi sự yếu kém của mình thì không đủ tư cách để cạnh tranh với tôi."

 

Không biết những lời này có đ.â.m trúng tim đen của Tống Hào Yên hay không mà gần như ngay lập tức cô ta quay người lại.

 

Môi cô ta mấp máy, chỉ vào mũi tôi và hét lên:

 

"Đàm Vỹ, tôi nói cho cô biết, đừng có mà vu khống!"

 

"Cô là một người điếc làm sao có thể sáng tác nhạc được. Cô thử nói xem có ai tin cô không?"

 

"Người khuyết tật phải có ý thức của người khuyết tật. Với thứ âm nhạc dở tệ đó, các người sẽ không bao giờ được bước chân lên sân khấu!"

 

"Cô không xứng!"

 

Tôi để mặc cô ta ở một bên thét gào.

 

Lần đầu tiên tôi cảm thấy vui mừng vì mình phải đeo máy trợ thính.

 

Tôi nhẹ nhàng tháo máy trợ thính ra, cũng lười nói chuyện với Tống Hào Yên đang phát điên cho nên quyết đoán rời khỏi nơi ồn ào và thị phi này.

 

10

 

Khi tôi đi vòng qua góc phố, tôi nhận ra có ai đó đang đứng ở phía bên kia.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...