Quy Tắc Sinh Tồn Của Giả Nguyên Xuân - Chương 7: Kết

Cập nhật lúc: 2024-07-01 08:24:51
Lượt xem: 790

Vô số nha hoàn tỳ nữ lần lượt ngăn cản cô ấy: “Đừng để thứ bẩn thỉu này chạm vào nương nương.”

“Nương nương, ngài hãy thương xót tôi với.”

Cô ấy liều mạng chạm vào váy của tôi rồi bỗng nhiên đổi giọng nói: “Quy tắc…quy tắc có…”

Tôi vội vàng rút nhang trên chậu.

Có gã sai vặt giữ vai cô ấy lại, không cho cô ấy di chuyển.

Cô cố gắng vùng vẫy, nước mắt lưng tròng: “Đừng nên… tin tưởng... quy tắc…”

Tôi cầm nhang đi về phía cô ấy.

Khi nhìn thấy nhang đang cháy sắp đ/âm vào mắt cô.

Tôi chợt phát hiện ra, tròng mắt của cô ấy không phải màu trắng.

Cô ấy có con ngươi mắt màu đen.

“Chú ý sự khác biệt, con ngươi đen và giác mạc trắng là người.”

Cô ấy là người ư?

Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi thấy tròng mắt của cô ấy là màu trắng.

Tôi sợ mình nhìn lầm, nhanh chóng dụi mắt rồi nhìn kỹ lại lần nữa.

Đôi mắt của diễn viên lần nữa biến thành nhãn cầu trắng đến đáng sợ.

Đã như thế này, đừng trách tôi không khách khí nhé!

Tôi lấy cây nhang đang cháy chọc mạnh vào mắt…của gã sai vặt đứng bên cạnh.

Gã sai vặt cũng biến thành người giấy.

Chỉ cần chạm nhẹ một cái, đôi mắt liền bốc lửa, lập tức cháy thành tro.

“Không thể nào!”

“Tuyệt đối không có khả năng!”

Đột nhiên truyền đến giọng nói của Giả mẫu và những người ở bên cạnh.

“Sao ngươi không đ/âm vào mắt của cô ta?”

“A!”

Một đám người đã mất đi sự tôn kính đối với tôi.

Họ giống như những xá*c tắm, khuôn mặt dữ tợn, nhao nhao lao về phía tôi: “Ngươi đ/âm vào mắt cô ta nhanh lên!”

Điều này khiến tôi càng chắc chắn hơn.

“Lúc xem kịch, khi gặp diễn viên có lòng mắt trắng hoặc mặt đỏ xin tiền, lập tức đốt nhang rồi c/ắm vào h/ốc m/ắt người đó.”

Đây là quy tắc giả.

Tôi sớm đã nghi ngờ.

Lư hương đặt trên bàn sân khấu có vấn đề.

Khi xem kịch, hầu hết những thứ trên bàn đều là tách trà, mứt dưa, trái cây các món ăn nhẹ.

Làm sao có thể có một cái lư hương đốt nhang?

Sự xuất hiện của lư hương đồng nghĩa với việc sẽ có thời điểm cần phải dùng tới nhang.

Dù có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với tôi thì trước đó cũng sẽ không có bất cứ điều gì phải đề phòng.

Nhưng con hát lại tiến về phía tôi, Giả mẫu và những người khác lại cố gắng ngăn cản.

Dựa theo lúc trước, nhóm người này thường sẽ có khuôn mặt vô cảm và không quan tâm.

Khi có điều khác thường xảy ra chắc chắn sẽ có gian trá.

Cho nên lần này, tôi đã không nghe theo quy tắc.

“A A A!”

Nhóm người ăn mặc lộng lẫy trong Giả phủ điên cuồng hét lên.

Họ xé bỏ hoàn toàn lớp áo đạo đức giả, tay biến thành móc câu hướng về phía tôi.

“Cút đi!”

Tôi lấy cây nhang đang đốt c/ắm vào mắt họ.

Đám người này đúng rồi, tất cả đều biến thành tro bụi trong nháy mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-tac-sinh-ton-cua-gia-nguyen-xuan/chuong-7-ket.html.]

Cuối cùng, mọi người trong nhà họ Giả đều biến thành tro bụi tiêu tán.

Cùng lúc đó, mắt tôi nhìn thấy Giả phủ bắt đầu rung chuyển và sụp đổ.

Bóng tối và sự méo mó dần dần nuốt chửng tôi, tôi không kiên trì được nữa và ngất đi.

 

10.

 

Đến khi tôi tỉnh lại.

Tôi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng Đạo giáo hiện đại, sạch sẽ và ngăn nắp.

“A Xuân, con tỉnh lại đi.”

Mẹ tôi ngồi ở bên cạnh, vừa nhìn thấy tôi liền vui đến phát khóc, cúi xuống ôm tôi thật chặt: “A Xuân, cuối cùng con cũng tỉnh rồi.”

“Mẹ…”

Tôi cảm thấy vô cùng yếu ớt, giọng nói khàn khàn: “Con… con bị sao vậy mẹ?”

Nước mắt của mẹ làm ướt quần áo tôi, bà khóc nói: “Tiểu Xuân, con đã hôn mê gần ba năm rồi.”

Tôi hôn mê lâu như vậy rồi ư?

Lúc này, một đạo sĩ có bộ râu dài màu trắng bước vào.

Ông ấy nhìn tôi, nói: “Nếu qua bảy ngày nữa mà cô không tỉnh lại, e rằng cô thực sự sẽ lưu lại trong cơ thể của Giả Nguyên Xuân mãi mãi.”

Tôi kinh hãi: “Sao ông biết tôi ở trong cơ thể Giả Nguyên Xuân?”

Đạo sĩ nói với tôi.

Tôi hôn mê suốt 992 ngày.

Mỗi đêm khi tôi hôn mê, tôi đều lặp lại quá trình thăm viếng của Giả Nguyên Xuân.

Mà khi tôi hôn mê đủ 999 ngày, linh hồn của tôi sẽ lưu lại trong thân xá*c của Giả Nguyên Xuân trong sách.

Tức là ở ngoài thực tế thì sẽ ch*t hoàn toàn.

Sắc mặt tôi tái nhợt: “Đã xảy ra chuyện gì? Hồng Lâu Mộng không phải là tiểu thuyết do Tào Tuyết Cần bịa đặt ra sao? Tại sao tôi lại có liên hệ với tiểu thuyết đó?”

“Vạn vật đều có linh hồn. Khi một cuốn sách được lưu truyền nhiều năm, trải qua vô số người đọc như vậy các nhân vật trong sách đều sẽ thức tỉnh.”

Đạo sĩ kiên nhẫn giải thích: “Trong sách, nhà họ Giả đều thức tỉnh, họ biết rằng sau khi Nguyên Xuân ch*t, phú quý của Giả gia sẽ khó giữ được, vì vậy họ đã sử dụng thuật câu hồn đối với cô.”

“Thuật câu hồn, bắt lấy linh hồn của cô vào thể xá*c của Giả Nguyên Xuân, kéo dài tuổi thọ của Giả Nguyên Xuân, từ đó bảo vệ được phú quý của nhà họ Giả.”

Tôi nói: “Tại sao Giả gia lại chọn trúng tôi?”

“Cô có cùng ngày sinh với Giả Nguyên Xuân, tên cũng là Giả Nguyên Xuân.” Đạo sĩ thở dài nói: “Đây cũng là ý trời.”

Tôi hỏi lại: “Vậy bức tranh tôi cầm trên kiệu, những quy tắc viết trên đó là lời nhắc nhở mạng sống mà ông đã cho tôi biết ư?”

“Không sai.”

Đạo sĩ gật đầu: “Bức tranh tôi đưa cho cô, trong tranh là Giả Nguyên Xuân, ý muốn nói cho cô biết, Giả Nguyên Xuân đã ch*t rồi, hiện tại cô đang ở trong cơ thể của cô ta.”

“Quy tắc có vấn đề.”

Tâm tình tôi có chút xúc động: “Quy tắc nói rằng Đại Quan Viên là nghĩa địa, người sống không được tiến vào.”

“Nhưng tôi đã tiến vào rồi mà không có chuyện gì xảy ra cả.”

Đạo sĩ vô cùng bình tĩnh nói: “Đây là gián tiếp nhắc nhở cô, cũng không thể tin quy tắc hoàn toàn.”

“Vậy nhang c/ắm vào mắt con hát là có ý gì thế?”

Tôi run rẩy nói: “Nếu tôi cắm nhang vào mắt của con hát đó thì không trở về được phải không?”

“Con hát đó là do tôi sắp xếp đưa vào để đánh thức cô.”

“Nhưng mọi người ở Giả gia cố ý thêm vào một quy tắc giả, nhằm ngăn cản cô trở về hiện thực.”

Đạo sĩ nói đầy ẩn ý: “Cô đã trải qua 991 cái ch*t liên tiếp, mỗi lần ch*t đều là ch*t vì quy luật c/ắm nhang vào m/ắt con hát.”

Tôi cảm thấy tim đập vô cùng nhanh.

Tôi không ngờ đã trải qua 991 lần ch*t đi.

Nếu không phải ở lần thứ 992 thông minh lên một chút, chỉ sợ sẽ lặp lại cái ch*t lần nữa.

Đạo sĩ mỉm cười, vỗ vai tôi nói: “Chúc mừng cô cuối cùng cũng thoát khỏi thân xá*c của Giả Nguyên Xuân, trở về thế giới hiện thực.”

[HẾT]

Bình luận

1 bình luận

Loading...