Quy Tắc Sinh Tồn Của Giả Nguyên Xuân - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-05 03:18:57
Lượt xem: 703

Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Nguyên Xuân không hề nói lời này.

Vì vậy, mọi người đang có mặt tại đây dường như bị điếc, không ai để ý đến tôi.

Nha hoàn nhặt những mảnh vỡ và đưa trà mới lên cho tôi.

Giả mẫu hướng tôi hành lễ, nói: “Nương nương, ngài du ngoạn một buổi chắc đã mệt rồi, hay là ăn chút đồ ăn đi.”

Không đợi tôi từ chối, nha hoàn lần lượt bưng đồ ăn lên.

Đồ ăn trên đĩa cực kỳ tinh xảo, gồm súp sen, thịt nai nướng, tổ yến, cua…

Vốn dĩ tôi không đói bụng.

Nhưng lúc nhìn thấy những thức ăn này, đột nhiên bụng tôi rất đói.

“Chú ý thức ăn được chuẩn bị trong phủ, không ăn các vật lạ như thịt, khuyên tai, nhẫn đang nổi lên trong canh súp.”

Tôi cố gắng giữ sự cảnh giác, kiểm tra đồ ăn một cách cẩn thận. 

Cũng may, dường như đồ ăn không có bất kỳ vật thể lạ nào.

Món ăn ngon tỏa ra mùi hương hấp dẫn, khiến cho tôi không nhịn được chảy nước miếng, thật muốn ăn.

Rốt cuộc, tôi nhìn thoáng qua món thịt nai nướng.

Nha hoàn bên cạnh rất hiểu chuyện, lập tức gắp thịt nai muốn cho vào miệng tôi.

Khi miếng thịt sắp vào miệng, tôi đột nhiên đứng dậy và b/óp c/ổ nha hoàn thật mạnh.

Răng rắc.

 m thanh cổ bị đ/ứt g/ãy.

“Khi ăn, nếu có người cắm thẳng đũa trên cơm, lập tức b/ẻ g/ãy c/ổ người đó.”

Quy tắc này, tôi vẫn chưa quên.

Nha hoàn này đã cắm thẳng đôi đũa trên bát cơm trắng.

Vì vậy, tôi phải tuân theo quy tắc.

Ở trong ấn tượng của tôi, cổ của con người rất khỏe.

Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ đến việc phải b/ẻ c/ổ của cô ấy.

Nhưng điều không ngờ là, cô ấy giống như một người giấy.

Tôi chỉ nhẹ nhàng đưa tay, cổ cô ấy cứ như vậy bị b/ẻ g/ãy.

Cái ch*t của nha hoàn không gây ra sự ảnh hưởng nào cho những người ở đây.

Nữ quyến của Giả phủ không xem ai ra gì, tùy ý để nha hoàn gắp thức ăn đưa vào miệng mình.

Tiếng nhai nuốt tham lam lần lượt tiến vào tai tôi.

Tư thế khi ăn của các nàng khá tao nhã,

Nhưng tôi không có cảm giác thèm ăn, ngược lại còn thấy buồn nôn.

Một lúc sau, tôi hỏi: “Sao không thấy Bảo Ngọc, Đại Ngọc và Bảo Thoa vậy?”

Vương phu nhân vội vàng đứng dậy: “Hồi bẩm nương nương, bọn họ ở bên ngoài, không cho gọi thì không được tiến vào đây.”

Quy tắc: “Hãy nhớ rằng, Giả Bảo Ngọc đã ch*t.”

Tôi đọc lại kịch bản rồi nói: “Mau mời.”

Vừa dứt lời, ba người liền vén rèm hạt bước vào.

Tôi lập tức xua tay nói: “Thôi, các ngươi vẫn nên ra ngoài đi, hiện tại chúng ta có thân phận khác nhau, không cần gặp lại nhau nữa.”

 

8

Mặc dù tôi đã bảo bọn họ đi.

Nhưng ba người này lại không hề cử động.

Tôi hiểu rõ nguyên nhân.

Giả Nguyên Xuân rất yêu thương Giả Bảo Ngọc, tất nhiên sẽ không để cho Giả Bảo Ngọc đi.

Cho nên, dù cho tôi muốn can thiệp vào cũng không thay đổi được.

Nhìn khuôn mặt nữ tính của Giả Bảo Ngọc, tôi liền cảm thấy buồn nôn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-tac-sinh-ton-cua-gia-nguyen-xuan/chuong-6.html.]

Mỗi ngày anh ta chỉ thích tô son trang điểm, một mặt thì nói thích Lâm Đại Ngọc, một mặt trêu chọc Tiết Bảo Thoa, thậm chí còn tán tỉnh những người đàn ông không đứng đắn.

Loại người này ch*t là đáng đời!

“Bảo Ngọc, ngươi…”

Tôi muốn tìm lý do để trừng phạt Giả Bảo Ngọc thì nghe thấy Vương phu nhân nói: “Nương nương, sân khấu kịch đã chuẩn bị rồi, chúng ta đi xem hí kịch nhé?”

Tôi sửng sốt.

Dựa theo mạch truyện, bước tiếp theo là trò chuyện ngâm thơ với một đám nữ nhân trẻ tuổi trong Hồng Lâu Mộng.

Nhưng lần này. Không biết tại sao mà quá trình ngâm thơ lại trực tiếp bị xóa đi, chuyển sang phần xem kịch?

Chuyện này là như thế nào?

Trong lòng tôi buồn bực.

Chẳng lẽ là, do tôi không làm theo quy trình nên xuất hiện lỗi nào rồi?

Mọi người di chuyển đến bãi xem kịch.

Trong Hồng Lâu Mộng, Giả Nguyên Xuân đã cho trình diễn bốn tuồng hí.

Đó là Hào Yến, Khất Xảo, Tiên Duyên, Ly Hồn.

Nhưng tôi cưỡng ép bản thân vi phạm kịch bản, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho diễn khúc Bá Vương Biệt Cơ đi.”

Đông đông đông

Tiếng trống vang lên, các diễn viên bước ra không còn bị lỗi nữa, mà mặc trang phục Hào Yến.

Tôi không hiểu gì về hí kịch.

Nghe không hiểu.

Xem càng không hiểu.

Nhưng điều khiến tôi cảm thấy đáng sợ chính là, khuôn mặt của các diễn viên mặc trang phục đều vô cùng kỳ lạ, đôi mắt trắng dã và đôi má được vẽ những vòng tròn màu đỏ tươi.

Tôi lại ngắm nhìn xung quanh một vòng, phát hiện những chén trà, trái cây, mứt hoa quả cùng một cái lư hương được đặt trên bàn trước mặt tôi.

Trên lư hương đã đốt nhang.

Khói từ từ lan đến chóp mũi khiến tôi choáng váng.

Giai điệu của hí kịch vang lên bên tai tôi:

“Hoa hồn táng hậu ngâm lãnh nguyệt, hạc ảnh độ quá Phú Hàn Đường.

Thập niên bách niên tình lưỡng mang, bại thôn trúc tra bão hận trường.”

Khúc hí được hát rất hay.

Nhưng đối với tôi như đàn gảy tai trâu vậy.

Tôi chán nản buồn bực, ngắm nhìn xung quanh.

Tôi nhìn thấy một bà lão mặc quần áo bằng vải lanh đứng ở góc sáng sủa của sân khấu.

Mùa đông lạnh giá, lại còn là ban đêm nữa nên càng lạnh thấu xương.

Bà lão khoanh tay ôm ngực, run lẩy bẩy.

Tôi thở dài, nói với nha hoàn: “Đưa cho bà ấy một ít tiền đi.”

Vở kịch Hào Yến kết thúc, lại một vở kịch khác lên sân khấu.

Thật lâu sau.

Một thái giám bước ra, quỳ xuống trước mặt tôi và nói: “Giờ Sửu ba khắc đã đến, mời Quý phi nương nương loan giá hồi cung.”

Tôi đứng dậy định rời đi.

Tôi chỉ muốn mau chóng rời khỏi quỷ phủ này càng sớm càng tốt.

“Nương nương!”

Đột nhiên, một diễn viên hát hí khúc trên sân khấu vọt xuống.

Cô ý không để ý đến thân phận của mình, hướng đến thẳng chỗ tôi và nói: “Nương nương, nô tì gia cảnh bần hàn, xin hãy cho ta một chút tiền thưởng đi!”

“Lúc xem kịch, khi gặp diễn viên có lòng mắt trắng hoặc mặt đỏ xin tiền, lập tức đốt nhang rồi cắm vào hốc mắt người đó.”

Tiếng chuông báo động vang lên trong lòng tôi.

 

 

Bình luận

1 bình luận

Loading...