Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quỳ Phục - Chương 13,14,15,16: Vậy Kỳ Thuật là ai? Tiểu tam?

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:17:41
Lượt xem: 2,956

13.

Kỳ Thuật tiện tay quăng áo khoác lên sofa, vừa đi vừa cởi áo sơ mi.

Tôi bước theo sau anh ấy: "Anh đừng hiểu lầm, tôi nghe bạn thân nói, hắn chỉ là trai bao thôi."

"Em nuôi hắn à?"

"Tất nhiên là không!"

Đến cửa phòng tắm, Kỳ Thuật quay lại: "Biết rồi, ra ngoài đi."

"Đừng, đừng mà." Tôi bám lấy khung cửa.

Kỳ Thuật nhìn tôi, dùng ánh mắt hỏi, có chuyện gì?

Tôi nắm chặt vạt áo: "Em có thể giúp anh tắm."

Ánh mắt Kỳ Thuật tối sầm lại, hành động đóng cửa càng nhanh hơn: "Không cần."

Tôi lợi dụng thân hình nhỏ bé chen vào: "Người say không thể tắm một mình, dễ xảy ra chuyện."

"Thật à?" Kỳ Thuật có chút hứng thú trêu đùa.

"Thật mà, em sẽ che mắt, đảm bảo không nhìn gì."

Tôi thành thật: "Em có ý đồ gì xấu đâu."

"Được thôi."

Kỳ Thuật cười khẽ, anh dùng cằm chỉ vào góc tường: "Đứng đó, quay lưng lại, không được quay đầu."

Tôi vừa đứng yên, phía sau đã nghe tiếng quần áo rơi xuống.

Ngay sau đó, Kỳ Thuật ném áo sơ mi qua đầu tôi.

Mùi hormone nam tính hòa quyện với hương xà phòng từ áo, tôi lấy xuống, bối rối cầm trên tay.

Vòi hoa sen mở ra, nước rơi tí tách trên sàn.

Nhận ra Kỳ Thuật đã bắt đầu tắm, tôi càng nắm chặt áo trong tay, càng thêm căng thẳng. Hơi nước trong phòng tắm khiến mặt tôi đỏ bừng.

Vô tình nhìn vào bức tường trước mặt, tôi lập tức choáng váng.

Trong đầu trống rỗng.

Tường phản chiếu!

Tôi có thể thấy rõ thân hình tam giác ngược của Kỳ Thuật, vai rộng eo thon, tỷ lệ hoàn hảo.

Thậm chí có thể nhìn thấy động tác tắm của Kỳ Thuật, anh cúi đầu, tay vuốt tóc ra sau, nước b.ắ.n tung tóe.

Lúc di chuyển, thậm chí tôi có thể thấy hình dạng...

Tôi xấu hổ đến mức toàn thân không thấy thoải mái.

Kỳ Thuật cười nhẹ: "Tưởng em giỏi lắm, mới thế đã không chịu nổi."

Tôi cứng miệng: "Cũng chẳng có gì, không phải chưa thấy bao giờ."

Tâm trí tôi rối bời, không để ý tiếng nước phía sau đã tắt từ lâu.

Cánh tay tôi bị bàn tay ướt át giữ lấy, Kỳ Thuật kéo mạnh, ấn tôi lên bồn rửa. Tay anh đặt sau lưng tôi, ngăn tôi va vào.

Kỳ Thuật đã tắm xong, tóc ướt rủ xuống, khăn tắm chỉ quấn quanh hông.

Anh chống hai tay hai bên tôi, cơ thể hơi hạ thấp xuống.

Mấy lọn tóc rũ xuống, ánh mắt Kỳ Thuật rực lửa.

"Đường Tư Tư..."

Tên tôi bị anh ngậm trong miệng, Kỳ Thuật cắn nhẹ môi tôi.

"Nói đi, đã thấy ai khác như thế này chưa?"

"Tôi..." Nói thế nào đây, mặt tôi đỏ bừng.

Kỳ Thuật giữ cổ tay trắng trẻo của tôi, kéo xuống dưới khăn tắm của anh ấy.

Đôi mắt đầy trêu chọc nhìn tôi, không hề che giấu ý định đùa cợt.

Nhận thấy tôi muốn thoát ra, anh nhếch môi cười, nắm chặt cổ tay tôi.

Giọng nói đầy mê hoặc bên tai: "Ngoan nào, nó tỉnh rồi, em thử sờ đi."

14.

Ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy trên giường của Kỳ Thuật.

Anh đã ra ngoài.

Nhớ lại đêm qua, mặt tôi lập tức đỏ bừng.

Dù chưa đi đến bước cuối cùng, nhưng cũng đủ mệt mỏi.

Tôi xoa xoa eo đau nhức, đứng dậy, nhưng cảm thấy phía dưới ướt.

Một dự cảm không lành.

Mở chăn ra, quả nhiên đến kỳ kinh nguyệt rồi.

Quan trọng hơn là, tôi đã làm bẩn ga giường của Kỳ Thuật.

Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ xem nên làm gì, có tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài.

"Ai đấy?"

Tôi nghi hoặc mở cửa, là một cô gái xinh đẹp mà tôi không quen biết.

Mặc đồ thời trang, tóc uốn lọn lớn.

Vừa thấy tôi, giọng cô ta đã the thé lên: "Cô là ai? Sao lại ở trong nhà Kỳ Thuật?"

"Còn ăn mặc thế này nữa!"

Vì bộ đồ ngủ tối qua bị bẩn, tôi đành phải thay một bộ đồ không vừa người.

Tôi kéo cổ áo: "Còn cô là ai? Đến nhà người khác hét ầm lên, đúng là không có lễ phép."

"Cô... Tôi tất nhiên là vị hôn thê của anh Kỳ Thuật rồi."

Cô ta là vị hôn thê?

Vậy tôi là gì?

"Tôi từng sống chung với anh Kỳ Thuật nửa năm, đồ của tôi anh vẫn còn cất kỹ ở phòng chứa trên tầng hai, không ngờ bây giờ lại bị cô chiếm mất!"

Cô ta lườm tôi, đầy khinh bỉ.

Nhưng tôi lại vô cùng phấn khích.

"Chị gái."

Tôi nắm lấy tay cô gái lùi lại: "Chị đã từng sống ở đây à? Chị còn nhớ băng vệ sinh của chị để đâu không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-phuc/chuong-13141516-vay-ky-thuat-la-ai-tieu-tam.html.]

Tôi nhăn mặt: "Tôi đến kỳ rồi, tìm mãi không thấy, gần đây cũng không có chỗ bán, chị có thể giúp tôi tìm không?"

"Hả?" Cô gái ngơ ngác.

Cô ta bực bội hất tay tôi ra: "Tôi làm sao biết anh ấy để đâu, hơn nữa ở đây chưa từng có cô gái nào ở, cần gì băng vệ sinh!"

"Hả? Chưa từng có cô gái nào ở? Vậy chị vừa bịa chuyện à."

"Cô bẫy tôi?"

Tôi bĩu môi: "Không có, tôi thật sự cần gấp mà."

Cô gái nhìn tôi vài giây, bỗng hiểu ra: "Tôi biết cô là ai rồi, cô chẳng phải là người của Lục Tề Phong..."

"Tư Tư."

Kỳ Thuật đã trở lại.

"Anh Kỳ Thuật." Cô ta chạy đến bên cạnh Kỳ Thuật, ôm cánh tay anh.

Kỳ Thuật bình tĩnh rút tay ra: "Sao cô lại đến đây?"

"Tôi là vị hôn thê của anh, tôi không thể đến à?"

Tôi bỗng căng thẳng, không biết Kỳ Thuật sẽ trả lời thế nào.

Nhưng anh lại đi đến trước mặt tôi, đưa túi trong tay ra trước mặt tôi: "Không biết em dùng loại nào, nên anh mua hết."

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Kỳ Thuật xoa đầu tôi, như dỗ trẻ con: "Đi thay đi, đồ bẩn để đó, đừng đụng nước lạnh."

Thì ra là đi mua băng vệ sinh cho tôi.

Tất nhiên tôi thấy mặt cô gái bên cạnh đầy ghen tức.

Nhưng Kỳ Thuật không hề quay lại, chỉ bình thản nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm, chúng ta đã hủy hôn rồi."

"Kỳ Thuật!"

Giọng cô gái như mang theo tiếng khóc: "Anh không muốn cưới tôi, có phải vì cô ta không?"

"Hủy hôn là chuyện ba tháng trước, lúc đó tôi còn chưa quen Tư Tư."

"Nhưng anh biết cô ta là ai không?"

"Tôi biết."

Kỳ Thuật tăng âm lượng: "Nhưng không liên quan đến cô."

Kỳ Thuật mở cửa, làm một cử chỉ mời.

Thay đồ xong, cô gái kia đã tức giận bỏ đi.

15.

"Kỳ Thuật, Lục Tề Phong rốt cuộc là ai, sao ai cũng nhắc đến anh ta thế?"

Nghe vậy, Kỳ Thuật véo má tôi: "Sao? Em quan tâm anh ta à?"

"Tất nhiên là không, em chỉ tò mò thôi."

Kỳ Thuật suy nghĩ một lúc, lạnh lùng nói: "Chỉ là kẻ thứ ba thôi."

"Hả?"

"Đừng nhắc đến hắn nữa." Kỳ Thuật ôm tôi đặt lên đùi, đặt túi nước nóng lên bụng tôi.

"Có khó chịu không?"

"Không, chỉ là em làm bẩn giường của anh."

"Không sao, để anh giặt."

Tôi có thể tưởng tượng cảnh anh ấy ngậm điế/u th/uốc, giặt sạch đồ của tôi.

Không ngờ, người đàn ông lạnh lùng khi xưa, giờ lại ấm áp như vậy.

Tôi ôm cổ anh ấy, hôn nhẹ lên môi.

"Đừng chọc anh." Kỳ Thuật giọng khàn khàn.

"Không đâu."

Anh có thể làm gì tôi chứ?

Kỳ Thuật giữ eo tôi, tay luồn vào áo từ phía sau.

Sau đó hôn cuồng nhiệt, chẳng bao lâu đã khiến tôi mềm nhũn cả người.

Điện thoại reo lên không đúng lúc.

Tôi rảnh tay mở máy.

"Đường Tư Tư, cô chec đâu rồi, dám xoá tôi, bày đủ trò rồi còn không biết đường quay về?"

Tôi gần như ngay lập tức nhận ra đó là Lục Tề Phong.

Người mà tôi đã xoá khỏi ký ức của mình, Lục Tề Phong.

"Tôi... ưm..."

"Đường Tư Tư, cô đang làm gì đấy? Bên cạnh cô có đàn ông phải không?" Lục Tề Phong tức giận.

Kỳ Thuật hôn sâu đến mức tôi thở không nổi, giọng lạnh lùng như băng: "Cô ấy không chết, vẫn gọi chồng được, nghe rất thoải mái."

"Anh là ai? Anh có biết cô ấy là của tôi..."

Kỳ Thuật vươn tay ngắt điện thoại: "Nghe thấy chưa? Người phá hoại tình cảm của chúng ta chính là tên tiểu tam đó."

Tôi: "..."

Đầu dây bên kia, Lục Tề Phong ném điện thoại khiến cả căn phòng đều im lặng.

Anh ta tức giận lái xe đến nhà họ Đường.

16.

Thực ra, tôi không tin lời Kỳ Thuật nói.

Tôi vẫn đi hỏi bạn thân.

Dư Gia trả lời ấp úng: "Ài, nhắc đến hắn làm gì?"

"Mình không nhớ hắn, theo nghĩa đen."

Dư Gia: "???"

"Hả?"

"Chuyện tốt mà, hắn là một tên cặn bã, trước đây là vị hôn phu của cậu, nhưng hắn tệ lắm, vắng mặt trong lễ đính hôn, không kiềm chế được bản thân, nhưng cậu như bị trúng bùa mê mà bị hắn cuốn hút, nhưng bây giờ quên hắn thì quá tốt rồi."

Tôi ngỡ ngàng.

Hắn là vị hôn phu của tôi.

Vậy Kỳ Thuật là ai?

Tiểu tam?

Loading...