Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quỳ Phục - Chương 10,11,12: Chẳng lẽ là ghen?

Cập nhật lúc: 2024-07-22 20:16:40
Lượt xem: 2,917

10.

Không ngờ Kỳ Thuật thật sự tìm bác sĩ đến cho tôi.

Lúc bác sỹ Tống gặp tôi, ông thậm chí còn cười đùa: "Ôi chao, Kỳ Thuật cuối cùng cũng có người yêu rồi, người thô lỗ như nó vậy mà lại nuôi một cô gái xinh đẹp như vậy bên cạnh."

Tôi nghe mà ngượng chín mặt.

"Nói ít thôi. xem đầu cô ấy bị làm sao?" Kỳ Thuật lạnh mặt, ngắt lời của bác sỹ Tống.

"Không có gì nghiêm trọng, đầu bị va đập dẫn đến mất trí nhớ tạm thời, tiếp xúc nhiều với những chuyện trước đây có thể sẽ khôi phục."

"Trong thời gian này, cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ."

"Cảm ơn."

Khám xong, lúc bác sỹ Tống vừa ra đến cửa, Kỳ Thuật chợt nghĩ đến điều gì, liền gọi ông lại.

"Cục sưng trên đầu cô ấy, cho ít thuốc, đừng để lại sẹo."

Bác sĩ Tống như gặp ma, tặc lưỡi.

Tôi lại càng ngạc nhiên hơn, không ngờ đến Kỳ Thuật lại thực sự để tâm đến lời tôi nói.

Trước đây ở nhà họ Đường, dù tôi có ngã đến sứt đầu mẻ trán thì cũng chẳng có ai quan tâm

Tôi nhìn về phía Kỳ Thuật, nhìn anh tựa lưng vào khung cửa, rồi lại nhìn bác sĩ Tống khám vết thương cho tôi.

Cảm nhận được ánh nhìn của tôi, anh liền rời mắt đi, quay người bước ra khỏi phòng ngủ.

Tiễn bác sĩ Tống xong, tôi cảm ơn Kỳ Thuật.

Anh ngồi trên ghế sofa, vẫy tay gọi tôi lại.

Tôi cúi đầu, Kỳ Thuật như kiểm tra bài tập, nhìn qua thuốc tôi đã bôi.

"Được rồi."

Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc quan sát Kỳ Thuật ở khoảng cách gần như vậy. Ngũ quan tinh tế cực kỳ sắc sảo. Không cười trông rất dữ dằn.

Lúc bực bội thì không khác gì dáng vẻ muốn vặn đầu người khác.

Khi thoả hiệp thì nét cười hiện trên mặt, nhưng sau lưng lại muốn giec chec người ta.

Còn khi cười... tôi chưa từng thấy.

"Nhìn gì vậy?" Kỳ Thuật nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại, cười một cách kiên nhẫn, chờ đợi hành động tiếp theo của tôi.

"Kỳ Thuật, chỉ là... cảm ơn... cảm ơn anh..." Tôi nhanh chóng hôn lên môi anh một cái rồi chạy vọt lên lầu.

Kỳ Thuật ngẩn ra một lúc, lát sau mới chậm rãi cúi đầu, lấy ngón trỏ xoa xoa đầu mũi, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong.

Anh ấy cười rồi!

Đúng là hiếm hoi.

11.

Nhưng nụ cười của anh dường như chỉ là ảo giác của tôi. Chuyện này qua đi, anh lại trở về thái độ lạnh lùng.

Khó mà trêu chọc được anh.

Không chỉ vậy, còn chơi trò đi cả đêm không về.

Trước đây Kỳ Thuật hai ba ngày về một lần, nhưng lần này cả tuần không về.

Tôi sống cực kỳ thoải mái, không cần đi làm, nhận hàng chuyển phát, đặt đồ ăn ngoài. Xem phim, chơi game, đúng là thiên đường.

Bạn thân gửi tin nhắn cho tôi: "Tư, dạo này không thấy cậu, tên đàn ông c.h.ế.t tiệt kia dạo này ngày nào cũng ở quán bar."

"Ai vậy?"

Dư Gia gửi cho tôi một bức ảnh.

Trong quán bar hỗn loạn đầy mờ ảo, một người đàn ông đang ôm nữ nhân, ngửa đầu uống rượu mà cô gái đưa qua, rượu thấm ướt cổ áo.

Buông thả không chịu nổi.

"Vịt con mới tuyển của quán bar à?"

Dư Gia gửi một loạt dấu hỏi: [Là Lục Tề Phong đó? Trước đây đều là cậu chạy quanh anh ta.] 

[Trước đây tớ ăn uống tệ quá.]

Tôi chọn một bức ảnh chụp lưng của Kỳ Thuật rồi gửi qua.

Là bức tôi lén chụp khi anh ấy cởi áo.

Giờ nhìn lại vẫn thấy rất xao xuyến.

Dưới ánh đèn mờ ảo cùng làn da màu đồng, cơ bắp lưng săn chắc mạnh mẽ, còn vương lại vài giọt nướv, từng giọt từng giọt chảy xuống, cực kỳ gợi cảm.

Dư Gia: [??? Ai đây?]

[Chồng mới.]

[Cậu giỏi thật.]

Tôi vui vẻ ngắm ảnh trong điện thoại, đang nhớ lại cơ bắp của Kỳ Thuật thì anh ấy trở về.

12.

Về đến nhà trong tình trạng say khướt. Tự mình đi còn không nổi, còn để một người đàn ông tóc húi cua hộ tống.

Tôi cảm thấy có chút quen mắt, vừa nhìn thấy tôi, anh ta liền lắp bắp.

"Đường... Đường tiểu thư!" Anh chàng húi cua rõ ràng là bị dọa một phen.

"Anh biết tôi à?"

"Tôi... tôi... đại ca có nhắc đến... hehe."

Tôi nhìn người đàn ông đang nghiêng ngả trên người tôi, hàng lông mày khẽ chau lại, tóc tai hơi rối.

Không ngờ anh ra ngoài lại nhắc đến tôi.

"Sao lại thế này?"

"Đại ca hôm nay tiếp khách, uống hơi nhiều."

"Vậy anh đi đi, tôi sẽ chăm sóc anh ấy."

"Nhưng mà..."

"Sợ gì chứ, tôi cũng đâu có ăn thịt anh ấy."

Tôi đặt Kỳ Thuật lên sofa.

Anh khẽ ngửa đầu ra sau, cằm và cần cổ vẽ ra một đường cong. Ánh đèn vàng trên đỉnh chiều lên yết hầu nhô cao, cùng với nốt ruồi đen trên cổ mà phập phồng lên xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-phuc/chuong-101112-chang-le-la-ghen.html.]

Áo vest dần mở ba cúc trên, lờ mờ nhìn thấy đường nét cơ bắp. Vạt áo bị kéo ra, quần áo rối bời không ra hình dạng.

Hai chân dài được bọc trong chiếc quần Âu bó sát, duỗi ra, tùy ý cong lại, mũi giày chạm vào chân bàn trà.

Mãi một lúc sau Kỳ Thuật mới mở mắt nhìn tôi.

Giọng anh khàn khàn: "Sao cô còn ở đây?"

Câu này thật khiến người ta tức giận.

Kỳ Thuật móc ra một điếu thuốc, cắn lấy. Trong người còn men rượu, mò tìm không mấy thuận lợi.

Tôi giữ tay anh ấy: "Để tôi tìm cho."

Anh liền dừng tay, nhìn chằm chằm vào tôi. Ánh mắt như lửa, đầy hoang dã, cũng có chút không có ý tốt.

Tôi hạ quyết tâm, nhấc chân ngồi lên eo anh ấy.

Mềm mại, nóng bỏng.

Tôi không nói gì, mò mẫm trong túi áo anh ấy, cả túi quần cũng mò.

Không tìm thấy bật lửa.

Nhưng quần áo anh lại càng loạn thêm.

Thực ra tôi rất ít khi thấy anh mặc vest.

Nhìn lần đầu có vẻ giống người mẫu.

Nhìn lần nữa lại thấy lưu manh.

"Ngụy quân tử," trong đầu tôi chỉ còn mấy chữ này.

"Cô làm gì đấy?" Anh cười mỉm, nguy hiểm mà quyến rũ.

Tay đang đặt lên vai anh từ từ trượt xuống ngục, cơ mỏng mà rắn chắc, tôi dùng ngón tay kéo cúc áo sơ mi của anh ấy.

"Tiếp khách có suôn sẻ không?"

"Rất tốt."

Tôi không biết nói gì, chỉ lặng lẽ tháo cúc áo sơ mi của Kỳ Thuật.

Điều kỳ lạ là, hôm nay anh không hề ngăn cản.

"Đã nói sẽ làm cho anh một bộ quần áo, hoàn thành rồi đó, ở kia."

Trên giá treo áo trong phòng khách, treo một chiếc áo khoác vest dài màu đen, n.g.ự.c có thêu họa tiết đơn giản.

Người đàn ông này vai rộng, mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp.

"Đẹp."

"Hôm trước tôi đi dự một buổi đấu giá, mua được món đồ nhỏ."

Kỳ Thuật lấy từ túi áo ra một đôi bông tai kim cương hồng.

Nhà thiết kế hàng đầu thế giới Aldai trong lúc yêu đương đã ngẫu hứng làm ra, nhưng vì tâm trạng lúc đó cùng với thiết kế tinh tế, giá bị đẩy lên cực cao.

"Anh gọi thứ này là món đồ nhỏ?"

"Cũng chỉ có nữ nhân mới thích mấy thứ phù phiếm này, chỗ tôi không ai cần, mang qua cho em chơi thôi."

Tại sao tôi lại không tin nhỉ?

Vì biệt thự của Kỳ Thuật ở ngoại ô, xung quanh rất đẹp nhưng lại quá xa trung tâm thành phố.

Chuyển phát nhanh đến chậm, tôi than phiền một câu với anh.

Kỳ Thuật bực bội, chọn một trong ba vệ sĩ đánh quyền, chuyên đưa bưu kiện cho tôi.

Vệ sĩ cao to mỗi lần đều đen mặt, xách một đống bưu kiện, thậm chí còn có hàng loạt mẫu thời trang hot trend từ cửa hàng.

Kỳ Thuật nhìn một phòng đầy mấy món đồ lạ lùng, bất lực để tôi tùy ý.

"Không phải em đang tìm bật lửa cho tôi sao?"

Kỳ Thuật nhìn quần áo của mình, ánh mắt như muốn nuốt chửng tôi: "Cởi đồ tôi ra thế này, muốn làm gì?"

Kỳ Thuật lúc say không hung dữ lắm, đáy mắt còn phủ một lớp dục vọng.

Tôi rút điế/u thu/ốc khỏi miệng anh ấy: "Hút thuốc nào có thú vị bằng hôn?"

Lúc tôi cúi xuống, Kỳ Thuật giữ lấy đầu tôi.

Đây mới coi như là lần đầu tiên tôi và Kỳ Thuật hôn thực sự.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Môi Kỳ Thuật rất khô, nhưng rất mềm, răng anh khẽ cắn môi dưới của tôi.

"Mở miệng ra..."

Thở không nổi, tôi rên rỉ lùi lại.

"Đổi hơi, ngoan nào."

Vừa điều chỉnh hô hấp, Kỳ Thuật vừa giữ lấy đầu tôi.

Tay anh ôm lấy đầu tôi, năm ngón tay luồn vào mái tóc mềm, mang đến cảm giác tê tái lạ thường.

Hai tay tôi không tự chủ mà leo lên vai anh, kéo bung cúc áo sơ mi trên người anh.

Dưới thân có thứ gì đó âm thầm chạm vào tôi.

Tôi lặng lẽ vươn bàn tay tội lỗi của mình ra.

:Ting ting..."

Một tin nhắn không hợp thời.

Màn hình sáng đúng lúc.

Lục Tề Phong: [Đường Tư, quán rượu Sơ Bạch, qua đây ngay.]

Người này là ai?

Ánh mắt Kỳ Thuật bình lặng, anh dừng một hai giây, buông tôi ra.

Do vừa hôn, giọng anh còn vương chút khàn khàn: "Tôi đi tắm, nghỉ sớm đi."

Tôi nắm lấy tay anh, nhưng lại không biết nói gì.

Kỳ Thuật rút tay ra: "Nghỉ sớm đi."

Chẳng lẽ là anh ấy ghen?

Tôi nhìn điện thoại, sao lại lưu số cái người khiến mình khó chịu thế này.

Tôi giận dữ xóa số anh ta.

Loading...