Quỷ Nhĩ - Chương 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:51:22
Lượt xem: 213

20.

Giữa trưa, cậu tôi ở ngoài cửa gõ cửa, tôi chậm chạp không chịu mở.

Ông ta nhắn tin cho tôi: "Lâm Du, mở cửa. Nếu mày muốn bị người khác biết thì cứ kiên trì đi.”

“Nhưng mày biết tao có thể làm gì mà.”

Tôi mím chặt môi, ông ta đợi một lúc, tiếng gõ cửa ngày càng lớn như thể nếu tôi không mở cửa, ông ta sẽ tiếp tục gõ.

Cho đến khi tiếng ho của cô gái bên cạnh vang lên, ông ta vẫn không ngừng.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc mở cửa cho ông ta và điều chào đón tôi là một cái tát thẳng vào mặt.

Tôi bị quật ngã xuống đất, ông ta lại lên cơn rồi.

Cậu tôi có một sở thích, khi tâm trạng bị kích động thì thích đánh tôi.

Vừa đánh tôi vừa mắng mẹ tôi.

Lần này không phải ngoại lệ, chỉ là ông ta đã đi quá xa.

Bắt đầu xé rách quần áo của tôi.

Tôi hoảng sợ, may mắn thay, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Qua cánh cửa, cô gái phòng bên hỏi tôi: “Em gái có khăn tắm dư không, cho tôi mượn một cái?”

m thanh này đã cứu tôi, cậu tôi tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn tôi vẫn mang theo chán ghét: "Tao không có hứng thú với mày, đừng dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tao.”

“Nếu mày dám nói ra, tao không ngại lại gi.ết ch.ết mày thêm lần nữa. Để tao xem lần này ai có thể cứu mày.”

“Nếu không vì Linh Linh…” Ông ta đột nhiên ý thức được cái gì đó, ngậm miệng lại.

Vì mẹ tôi? Ông ta có ý gì.

21.

Không lâu sau khi ông ta đi, cửa lại bị gõ một lần nữa nhưng lần này là dì mập.

Dường như dì ấy biết điều gì đó, vội vàng bước tới nắm tay tôi, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Khóe miệng tôi bầm tím, tôi nhịn không được hỏi lại: “Dì mập, dì vẫn không muốn nói à?”

Cuối cùng dì ấy cũng lên tiếng.

“Đứa nhỏ này, tội nghiệp con những năm qua sống khổ sở như vậy.”

“Là ông ngoại con, năm đó lừa con ăn tro cốt của mẹ con. Cho nên con mới có thể nghe thấy quỷ ngữ.”

Tro cốt?

Thứ ông ngoại cho tôi ăn hồi đó là tro cốt của mẹ tôi?

Nghĩ đến những thứ trắng xám mà tôi đã ăn lúc đó, tôi trực tiếp nôn khan.

Tôi ôm lấy cơ thể mình ói mửa một lúc lâu nhưng không nôn ra được gì.

Đợi tôi bình tĩnh lại một chút, lau khóe miệng rồi mới chậm chạp tiếp tục hỏi.

"Suốt những năm qua, tại sao tôi không nghe thấy tiếng ông và cha tôi?"

Tôi nghe thấy sự bi thương từ câu nói sau đó của dì mập.

“Ý định ban đầu của ông ấy là để con tránh khỏi tai họa, cho rằng mẹ ruột của con sẽ không hại con.”

“Ông ấy nghĩ cậu của con ít nhất sẽ nể mặt mẹ con, đối xử tử tế với con.”

“Chờ buổi chiều cậu của con dời mộ, con đem bình tro cốt của ông ngoại và cha mẹ mình đập nát. Đến lúc đó, con có thể nghe thấy tiếng của bọn họ, con sẽ biết tất cả chân tướng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-nhi/chuong-6.html.]

Đập bể bình tro cốt của mọi người?

Điên à?

Nhưng dì mập chỉ nhấn mạnh: "Du Du, hãy làm theo lời dì nói.”

“Đây là điều duy nhất ta có thể giúp con.”

22.

Trước khi cậu tôi lái xe vào làng, ông đã để một chiếc vali đặc biệt lớn vào cốp xe.

Bên trong có năm cái bình.

Mợ và chị họ còn tưởng cậu mang đặc sản cho người nhà.

Bây giờ nghĩ lại, chắc đó là tro cốt gia đình đáng thương của tôi.

Vốn dĩ cậu tôi muốn bí mật chôn tro cốt cùng với ông ba, sau đó chỉ cần làm một nghi lễ nhỏ là xong.

Nhưng sau khi dì mập hét lên như vậy, mọi người đều biết kế hoạch của ông ta, căn bản không thể lén lút làm được nữa.

Hiện tại ông ta đang chuẩn bị thay đổi chiêu trò, tổ chức một buổi lễ tổng công.

Tôi quay đầu nhìn thoáng qua, cô gái phòng bên cạnh đã cứu tôi, đang đứng cách đó không xa nhìn tôi.

Nghĩ đến những lời cô ấy và ông ngoại nói, tôi lén lấy một chiếc kéo và giấu nó trong túi.

Trên đường đi, mợ tôi bất mãn than thở: "Có tiền mà không biết tiêu, lại đi tiêu hết cho người ch.ết.”

Cậu tôi chỉ liếc bà ta một cái, không nói gì.

23.

Ở phía tây của con sông, đã có mấy ngôi mộ ở đó từ trước.

Kỳ lạ thay, ngoại trừ những ngôi mộ cũ ngày xưa, chỉ cần dân làng chôn cất người thân của họ ở nơi này, trong nhà chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa phần lớn đều là những tai họa bất ngờ, sau hai ba lần cũng không ai dám chọn mảnh đất này làm nơi chôn cất cho người nhà mình nữa.

Cậu tôi cầm tro của mẹ tôi trong tay, còn mợ tôi và người khác cầm tro của những người còn lại.

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Tai tôi lúc này ù đi như có hàng vạn con vịt hội họp.

Kể từ khi tai nghe của tôi rơi xuống sông, nếu ở nơi đông người thì còn đỡ, không nghe thấy gì.

Nhưng bây giờ, khi đến bờ sông, cô hồn dã quỷ chung quanh cũng đều vây quanh xem náo nhiệt, bọn họ trò chuyện tám nhảm rôm rả.

[Đây không phải là Diệp Sấm sao, lúc ta ch.ết, hắn vẫn còn đang cởi chuồng tắm ao, giờ đã béo mập thế này rồi.] Là giọng của một ông lão.

[Thằng này cũng chẳng phải người tốt lành gì! Ăn không nói có.] Nghe như giọng của một bà cô khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi.

Nghe vậy, tôi gật đầu giơ ngón tay cái lên với bà cô vừa nói chuyện, trong lòng cũng cảm thấy như vậy.

[Ôi, mấy người xem bình tro cốt kia của hắn kìa, bên trên có dán Tỏa Hồn Phù (bùa phong ấn linh hồn)!]

"Người trong bình này sẽ không ngừng chịu đau khổ cả ngày lẫn đêm."

[Dùng một lá bùa tàn nhẫn như vậy đối với người thân của mình, đúng là ra tay độc ác! Lòng lang dạ sói! Thằng khốn nạn!]

[Đừng nói nữa, không thấy bên kia có chữ ký của nhân vật lớn sao, không tới lượt mấy người chúng ta buôn chuyện.]

Tỏa Hồn Phù…

Tôi bỗng cảm thấy tay chân lạnh lẽo.

Đã nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nghe thấy giọng nói của gia đình mình, có phải là vì thứ Tỏa Hồn Phù ch.ết tiệt này không?

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...