Quỷ Nhĩ - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:49:18
Lượt xem: 163

16.

Cô gái đón lấy cốc nước mà chú chó nhỏ rót, cầm trên tay.

Tôi chống đỡ ngồi dậy, lại một lần nữa cầm lấy.

Tôi hỏi cô ấy: “Chị cũng có thể nghe thấy quỷ ngữ? Chị cũng có quỷ nhĩ (đôi tai âm dương) à?

“Chỉ có bà đồng như dì mập, mới có thể nghe thấy giọng nói của ma quỷ?”

Tôi nói rất chắc chắn, cô ấy không hề phản ứng.

Cô gái mỉm cười: "Em có muốn biết quỷ nhĩ của mình từ đâu tới không?"

“Nếu chọn giữa quỷ nhĩ và nguyên nhân cái ch.ết của gia đình mình, em muốn biết cái nào?”

Tôi vùng vẫy từ trên giường đứng dậy: “Chị biết tôi có quỷ nhĩ! Chị là ai?”

Cô ấy uống một ngụm nước: “Tôi biết tất cả mọi chuyện của em, vì vậy tôi mới đến đây.”

“Để ngăn cản em.”

Tôi vô thức nắm lấy tấm ga trải giường: “Chị, chị muốn ngăn cản tôi cái gì?”

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Cô ấy nhìn tôi với nụ cười nửa miệng, "Tất nhiên là để ngăn cản em ngu ngốc trả giá bằng chính mạng sống của mình, và tống ông cậu khốn nạn kia vào tù."

Tôi im lặng, cô ấy nói đúng.

Tôi cầu xin cô ấy: "Chị có thể nói cho tôi biết sự thật không?"

Cô gái ngẩng đầu nhìn tôi: "Không thể.”

Tôi không nói nên lời, chuẩn bị xuống giường rời đi.

Cô ấy nói thêm.

“Nhưng tôi có thể dẫn em đi tìm sự thật, sự thật về quỷ nhĩ, sự thật về ông nội và mẹ em năm đó.”

“Tôi hứa, ngày mai mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.”

“Em có thể tự mình quyết định nên tin tưởng tôi hay không?”

17.

Sáng sớm hôm sau, cô gái kia tự mình mang theo chó đi ra ngoài, trước khi đi còn cố ý dặn dò tôi một số chuyện.

Sau khi tôi nghe xong, sắc mặt liền thay đổi: “Điều này có thực sự ổn không?”

Cô ấy vỗ nhẹ vai tôi: "Tin tôi đi.”

18.

Tôi quay trở lại phòng của mình.

Thay một bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng, tinh thần thoải mái, bước ra ngoài.

Cậu tôi đã ở bên ngoài vội vàng hoảng hốt kéo một đống người, đang chuẩn bị giả vờ huy động mọi người đi tìm tôi.

Khi tôi đẩy cửa bước ra ngoài, lần đầu tiên cậu tôi hoảng sợ đến như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-nhi/chuong-5.html.]

Ông tiến lên hai bước, nắm lấy tay tôi: "Cháu đi đâu vậy! Để mọi người đi tìm mất bao lâu, sao lớn rồi mà không chịu hiểu chuyện thế?”

Tôi dụi dụi mắt còn ngái ngủ, đứng trước mặt mọi người ra vẻ đáng thương: "Cậu, cháu đang ở trong phòng mà. Không nghe thấy cậu gọi cháu.”

Tất nhiên là tôi không nghe thấy, vì ông ta nghĩ tôi đã ch.ết chìm dưới sông nên cơ bản là không có gọi.

Ông ta ôm tôi vào lòng, vài giọt nước mắt giả tạo rơi trên vai tôi, giọng nói run run.

“Cháu làm cậu sợ ch.ết đi được, nếu cháu có chuyện gì, ta biết ăn nói với mẹ cháu sao đây.”

Đồng thời, ông ta thì thầm vào tai tôi đe dọa: “Nếu mày nói ra, đừng trách tao gi.ết mày lần nữa.”

Dì mập bên cạnh đột nhiên vỗ đùi chỉ vào tôi: "Cháu có thể nghe thấy à? Lâm Du, cháu có thể nghe thấy âm thanh rồi!”

Cậu tôi lùi lại một bước, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp, dường như không biết tôi muốn làm gì.

Mà ông ba, người tối hôm qua định gi.ết tôi cùng với ông ta, nghe nói sáng nay bị trúng gió, không thể ra khỏi giường.

Dì mập đứng ở bên cạnh, vẻ mặt khoa trương: “Ôi, Tiểu Sấm, cháu gái cậu nghe được rồi! Đây là chuyện tốt nha!”

Bạn bè thân thích xung quanh nghe dì ấy nhắc nhở như vậy, chợt tỉnh táo lại: "Phải không, Lâm Du, có nghe thấy mọi người nói không?”

Tôi ngượng ngùng nói: "Đều phải cảm ơn công lao của mợ con, chăm sóc con nhiều năm như vậy. Năm đó bác sĩ nói là do áp lực tâm lý con quá lớn.”

“Không nghĩ tới đêm qua, đột nhiên ngủ một giấc, thì khỏi rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn mợ, vẻ mặt chân thành nói:

“Cám ơn mợ đã chăm sóc con nhiều năm như vậy, mợ tốt của con.”

Mợ tôi đứng bên cạnh, gật đầu, sắc mặt xanh mét như vừa nuốt phải mấy con ruồi.

19.

Dì mập thấy cảnh tượng khá hài hòa, liền nhân cơ hội nói với cậu tôi: “Tiểu Sấm, nghe nói cậu đã để mắt tới mảnh đất phía tây dòng sông phải không?”

“Mọi người trong làng đều biết mảnh đất đó là nơi tốt.”

“Tiểu Sấm, khi nào cậu dời ông ngoại và cha mẹ Lâm Du đến đây?”

“Để cho bọn họ ở dưới đó hưởng phúc.”

Vẻ mặt cậu tôi cứng đơ, một lúc lâu sau mới nói được vài câu: “Chiều nay.”

Dì mập xua tay, hô to với những người xung quanh: “Vậy đừng chần chừ nữa, mọi người chúng ta đều giúp cậu một tay!”

Cậu tôi muốn từ chối, nhưng dân làng vừa mới ăn bữa cơm hôm qua, cho rằng ông ta đang khách sáo, nói dăm ba câu liền quyết định buổi chiều cùng nhau khởi công.

Chị ba nhìn tôi, không dám tin, dùng giọng nói rất nhỏ hỏi tôi: “Lâm Du, em thật sự có thể nghe được à?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, trả lời chị ta..

“Em không chỉ có thể nghe rõ giọng của chị, mà còn có thể nghe được tiếng của ma nữa đấy.”

“Những chú chó hoang em nuôi lúc trước bị chị gi.ết hại, em đều nhớ rõ.”

“Chúng nó ngày đêm ở đầu giường kêu gào đòi chị đền mạng.”

Chị ba hét lên rồi chạy ra ngoài.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...