Chạm để tắt
Chạm để tắt

Quý Cô Ma Nữ Sống Trong Gương Của Tôi - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-29 19:13:09
Lượt xem: 67

12.

 

… Đợi Lục Tử Minh đền đón tôi.

 

Đợi Lục Tử Minh đền đón tôi.

 

Tôi đứng phắt dậy, chộp lấy áo khoác đen trên lưng ghế, không màng tiếng hô hoán của bạn bè sau lưng mà sải bước nhanh ra khỏi khách sạn. Đang giờ ăn uống cao điểm, người xe như mắc cửi, đường phố tắc nghẽn nghiêm trọng. Gió lạnh thổi qua mang theo mưa phùn l i ề u m ạ n g xông vào cổ áo tôi.

 

Điện thoại rung lên không ngừng, tôi mặc kệ nó.

 

Tôi nhớ năm đó tôi đang học lớp 11, gia đình không đồng ý cho tôi sau này theo học chuyên ngành âm nhạc vì cảm thấy con đường đó không có tương lai. Tôi không bị thuyết phục và vẫn kiên trì tự học nhạc. Lớp trưởng hy vọng tôi biểu diễn tại buổi diễn mừng năm mới. Sau khi nhận lời, lần nào tôi cũng trốn tiết tự học tối và đến phòng học trống để luyện tập.

 

Ngày nọ, tôi trông thấy một cô gái ngồi xổm ngoài phòng học. Trời rất lạnh mà quần áo của cô ấy mỏng tanh, tay cũng đỏ lừ. Cô ấy co ro thành một khối tròn vo và có vẻ như đang lục lọi thứ gì đó trong cặp.

 

Tôi định bụng đi rồi, nhưng lại thấy hình như cô ấy đang khóc, có gì đó lóng lánh như pha lê rơi xuống mu bàn tay cô ấy, từng giọt nối đuôi nhau.

 

Cho nên, bước chân tôi sững lại, xoay người đi về phía cô ấy: “Bạn học, em sao vậy?”

 

Cô ấy nghe thấy tiếng tôi thì bất thình lình run rẩy, khuôn mặt khuất trong bóng tối của mái tóc, tay ôm cặp càng chặt hơn và không nói gì.

 

Tôi suy nghĩ một lát, mò mẫm trong cặp cả buổi trời mà không tìm thấy gì, chỉ rớ được quả cam mua ở căn tin trường và một bịch khăn giấy.

 

Tôi cũng ngồi xổm, đưa một tờ khăn giấy cho cô ấy: “Nè.”

 

Có vẻ như cô ấy đang quan sát tôi từ trong bóng tối, lâu sau mới nhận khăn giấy và nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.” Qua một lúc nữa, cô ấy hỏi tôi là ai. Tôi bảo tôi học lớp 11, tên Lục Tử Minh rồi hỏi ngược lại cô ấy tên gì.

 

Cô ấy im lặng chốc lát: “Em… tên em là Dư, Dư trong dư thừa.”

 

Cô ấy không chịu cho tôi biết tên đầy đủ, mà tôi cũng chẳng để ý, chỉ cười nói: “Ai nói dư có nghĩa là dư thừa? Tại sao không phải là dư dả quanh năm cơ chứ?”

 

Cô ấy hơi quay đầu sang nhìn tôi. Tôi chỉ trông thấy đôi mắt sáng tỏ của cô ấy, đồng tử trong trẻo vô cùng, nhưng quanh mắt lại đỏ hồng.

 

Có lẽ vì quá nhàm chán nên tôi ngồi xuống cạnh cô ấy và hỏi cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy trả lời rất nhẹ nhàng: “Em quên mang sách, thầy bảo em ra ngoài tìm, tìm không thấy thì không được vào.”

 

Vài giáo viên ở trường chúng tôi là thế đấy, hồi còn là học sinh, tôi còn cảm thấy thật hết chỗ nói, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nói đùa với cô ấy: “Sao lại quên sách chứ? Anh toàn quên mang bài tập thôi.”

 

“Em…” Cô ấy lên tiếng: “Trí nhớ em không tốt, xin… xin lỗi.”

 

Tôi bối rối trong chốc lát: “Em xin lỗi anh làm gì? Trí nhớ không tốt có phải chuyện gì to tát đâu. Sau này em không nhớ được thì có thể viết ra mà.” Nói rồi tôi lôi một quả cam từ trong cặp ra đưa cho cô ấy: “Cái này cho em, đừng buồn nữa nhé.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quy-co-ma-nu-song-trong-guong-cua-toi/chuong-12.html.]

Sau đó, cô ấy nhận lấy quả cam, tôi còn bảo cô ấy rằng gần đây tôi có viết một ca khúc tên “Lai Duyệt”, ý nghĩa là “Hãy vui lên nhé”. Tôi có thể đàn cho cô ấy nghe.

 

Ngày hôm ấy, trong cơn gió thu se lạnh, tôi khẽ ngân nga, đôi mắt cô ấy thì sáng lấp lánh. Cô ấy nói với tôi: “Siêu ghê.”

 

Tôi hơi xấu hổ: “Anh chỉ viết chơi thôi. Hiện mấy bài anh viết đều đăng lên app, mặc dù anh đoán chẳng có mấy người nghe đâu.”

 

Trước khi rời đi, tôi còn nói với cô ấy: “Anh cũng sẽ trình bày ca khúc này trong buổi diễn đầu năm, cứ coi như anh chúc em vui vẻ mỗi ngày nhé.”

 

Nhưng sau đó tôi không còn gặp lại cô ấy nữa, tôi đã quên mất cô ấy.

 

Trí nhớ của con người thật kỳ lạ.

 

Đối với tôi mà nói, chuyện này quá nhỏ nhặt. Ngay cả tên cô ấy tôi còn không biết, chỉ để lại cho cô ấy một lời chúc hời hợt “Chúc em vui vẻ mỗi ngày”. Trong bảy năm sau này, tôi chưa từng mở app âm nhạc này lên lần nào, tôi từ bỏ ghi ta, không quay lại trường cấp ba, cũng chẳng mảy may nhớ về ngày mùa thu năm đó, có một cô gái ngồi xổm ngoài cửa phòng học.

 

Trí nhớ con người thật kỳ lạ.

 

Khoảnh khắc tôi nghĩ [Cô ấy là Giang Duyệt sao?], thì đêm lạnh lẽo, yên tĩnh đó, cả ánh trăng dịu dàng rơi vào đôi mắt cô ấy, cùng với mảnh khăn giấy bị cô ấy vò nhàu nhĩ, còn có quả cam không mấy đẹp mắt kia, từng khung cảnh đều rõ ràng đến từng chi tiết trước mặt tôi.

 

Cái cách cô ấy nhìn chằm chằm khi tôi nói “Tôi cũng biết đàn ghi ta”, khi chọn gương, cô ấy bảo muốn mẫu chàng trai đánh đàn, tôi làm sổ tay nhỏ, cô ấy sẽ vui sướng đung đưa mái tóc, từng nét chữ trên gương và nước cô ấy mang cho tôi khi tôi bị bệnh.

 

Hóa ra mọi thứ trên đời đều có nhân quả. Tôi nghĩ em biết tên tôi là Lục Tử Minh vì em là m a. Tôi nghĩ em viết lên kính chỉ vì thuận tiện, tôi nghĩ em thích Lục Thần, còn muốn dẫn em đi xem concert của cậu ấy, tôi nghĩ, tôi đã nghĩ rằng…

 

… Làm sao tôi có thể quên em được.

 

Tôi chạy đến tòa nhà Kim Thành, lao như đ i ê n qua ông chủ Tạ đang ngồi trước cửa trà quán đang có ý định chào hỏi tôi, lao qua nhóm nhân viên với vẻ mặt ngơ ngạc dọc đường và đi thẳng đến trước gương đồng.

 

Căn phòng trong cùng của nhà cổ Lâm gia, nến đỏ lập lòe, khói xanh lượn lờ, cô ấy trôi nổi từ trong gương bay ra, đôi mắt trong vắt nhìn tôi: “Lục Tử Minh, anh đến đón tôi sao?”

 

Đôi mắt tôi lập tức đỏ hoe, nước mắt như thác lũ vỡ bờ, hết giọt này đến giọt khác lã chã rơi.

 

Cô ấy sững sờ trong chốc lát, biểu cảm hơi hoảng loạn, tiến lại gần tôi: “Lục Tử Minh…”

Ở đây có một rổ Pandas

 

Tôi ôm lấy cô ấy nhưng nào chạm được gì. Tóc của cô ấy xõa xuống cổ tôi, một mảng giá lạnh. Tôi khàn giọng gọi tên cô ấy: “Duyệt Duyệt.”

 

Giang Duyệt ngây ngốc tại chỗ, qua một lúc mới nhỏ nhẹ đáp: “Dạ.”

 

Hình như cô ấy đang nắm chặt vạt áo tôi, hoặc có thể không, bởi vì làm gì có hơi ấm của người sống. Như thể tôi sẽ chẳng bao giờ còn có thể chạm vào cô gái trốn trong bóng tối lén nhìn tôi.

 

Hiện thực này lại như một nhát d a o đ â m vào tim tôi, nước mắt rơi thành dòng, nỗi buồn cùng sự day dứt dâng trào gần như nuốt chửng tôi, tôi khó khăn hỏi cô ấy: “Duyệt Duyệt, anh có thể xin em một chuyện không?”

 

Không ngờ Giang Duyệt lại im lặng. Có lẽ cô ấy đã đoán ra điều gì đó. Cô ấy nhẹ nhàng trả lời tôi: “Xin… xin lỗi.”

Loading...