Quan Tài Sắt Khóa Linh Hồn - Chương 4

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-06-30 17:21:26
Lượt xem: 68

7.

Tôi hít một hơi thật sâu, nhảy xuống sông.

Nước lạnh đến tận xương, may mắn là Hồng Thúy Phân mặc chiếc áo lông vũ rộng, khi gió thổi, áo khoác phồng lên như một quả bóng khí, kéo Hồng Thúy Phân nửa nổi trên mặt nước.

Tôi bơi đến phía sau, nắm chặt cổ áo, kéo cô ta về bờ sông.

“Thả tôi ra, buông tôi ra!”

“Để tôi ch.ết đi! Tôi không muốn sống nữa!”

Dư Huy - tàn tia...
(Chỉ đăng tại m,onkey'd)

Hồng Thúy Phân liều mạng giãy dụa, khiến tôi sặc nước mấy lần.

Cô ta cao và có thân hình khá đầy đặn, chắc do quen làm việc nặng nhọc nên sức lực cũng khá lớn.

Tôi kéo theo cô ta, dần cảm thấy mệt mỏi.

“Cẩn thận! Nhanh tránh ra!”

Đúng lúc này, đám người trên cầu xôn xao cả lên, nhiều người bắt đầu la hét.

Một số người thậm chí còn nhặt đá bên đường và ném chúng về trước mặt tôi.

Tôi quay lại, thấy một bóng đen ở dưới nước ở đằng xa, đang rẽ sóng bơi nhanh về phía chúng tôi.

Hồng Thúy Phân còn đang giãy giụa, đột nhiên cơ thể chìm xuống, sau đó nhanh chóng bơi về phía trước như bị ai đó kéo chân.

Chỉ trong hai hoặc ba hơi thở, Hồng Thúy Phân điên cuồng vung tay, đã cách tôi khoảng năm hoặc sáu mét trên mặt nước.

Với tốc độ này, cộng với bóng đen vừa nhìn thấy, khả năng cao là gặp phải một con khỉ nước.

“Ah!”

“Ôi chúa ơi, đó là thứ gì vậy?”

“Thúy Phân, aaaaa, Thúy Phân! "

Tôi hít một hơi thật sâu và hét về phía cầu:

“Đừng la hét nữa! Hãy đi đến miếu Thổ Địa gần nhất, đập một mảnh đá dưới chân tượng Thổ thần rồi ném cho tôi!”

“Nhanh lên, nếu không thì mấy người cứ chờ nhặt xác đi!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/quan-tai-sat-khoa-linh-hon/chuong-4.html.]

8.

Khỉ nước thực ra là ma nước (thủy quái), do nỗi oán hận của con người biến thành.

Vào mùa hè, người nông thôn thích ngâm mình trong sông, nhưng sông ở thôn họ Trần, vì bờ sông rất cao nên ít người xuống nước.

Ma nước thường là những người ch.ết đuối trên sông, t.h.i t.h.ể ở dưới đáy sông, hồn phách phải chịu đựng sự xói mòn của nước ngày đêm.

Chỉ khi tìm được người thay thế, mới không phải chịu đau khổ nữa, tiếp tục đi đầu thai.

Sông này đã lâu không có người sống đi xuống, nên khi có người bất ngờ nhảy xuống, khỉ nước liền không quan tâm đến đám đông mà lao ra.

Có mấy người đã vội vàng chạy đi làm theo lời tôi, Trần Bình vừa chạy vừa lau nước mắt.

Những người còn lại đứng trên cầu cổ vũ:

“Cố lên, anh đẹp trai!”

“Làm tốt lắm chàng trai trẻ! Cố lên!”

Khẩu hiệu vang lên như sấm, người xuống giúp đỡ thì không có một ai.

“Đừng hét nữa, về nhà lấy đèn pin đi, cũng ném cho tôi một cái, trong nước quá tối, nhìn không rõ!”

Rầm rầm, đám người lại giải tán hơn phân nửa.

Tôi nói xong, dùng hết sức bơi về phía trước.

Khỉ nước bắt được người thì thích kéo xuống đáy sông, dùng rong rêu quấn chặt, sau đó nó ở một bên nhìn nạn nhân giãy giụa, tuyệt vọng rồi t.ử vong.

Bơi về phía trước được một lúc thì có người ném đèn pha xuống nước.

Tôi mừng rỡ, vội vàng nhặt lên đội lên đầu.

Có cái này, tầm nhìn tốt hơn nhiều.

Mùa đông trời tối rất sớm, mới sáu bảy giờ tối mà trời đã đen kịt rồi.

Nước sông rất sâu, nhìn một cái chỉ thấy một mảng đen, như rơi vào bình mực.

Tôi nhịn thở bơi xuống, cảm thấy m.á.u trong người sắp đông lại.

Mùa đông ở thôn núi rất lạnh, đến sáng, bờ sông còn kết một lớp băng mỏng trong suốt.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...