Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phượng Triều Dương - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-13 15:33:23
Lượt xem: 415

17

Khi ta thức dậy, chỉ cảm thấy thế gian này thật sự có thể hoang đường đến mức này.

 

Năm đó, sau khi Tần Huyền thi đốc Thám Hoa, bản thảo mà hắn từng viết cũng nước lên thì thuyền lên, trở nên rất đáng giá.

 

Mấu thân hắn xuất thân nghèo khổ, ngay lập tức tìm được cách kiếm tiền.

 

Bà thường lén vào thư phòng lấy bản thảo của hắn đem đi bán mỗi khi Tần Huyền đi thượng triều.

 

Tần mẫu không biết chữ, cũng không phân biệt được nét chữ khác nhau, nên đã vô tình bán cả những bản thảo mà ta viết xen lẫn trong số đó cho người ta.

 

Trong số đó có một cửa hàng bánh ngọt nhiệt tình mua lại bản thảo của hắn, khắc lên bao bì giấy dầu để làm chiêu trò bán hàng.

 

Không ngờ, lại truyền đến tận Hồ Yết.

 

Lại được trời xui đất khiến khơi dậy niềm khát khao sống trong lòng Triều Dương.

 

Thế gian này thật kỳ lạ, giống như mọi việc đều đang bị số phận đùa giỡn trong lòng bàn tay.

 

18

 

Ở phía bên kia, tiền triều đã xảy ra một chuyện lớn.

 

Nhiều ngự sử đã dâng tấu tố cáo Thị lang bộ Hộ Tần Huyền, buộc tội hắn kết bè kết cánh, có ý đồ gây rối.

 

Mà quan thượng cấp của Tần Huyền, Tôn Thượng thư cũng lên tiếng chỉ trích Tần Huyền, có ý đồ xấu, đức không xứng đáng với vị trí.

 

Vị Thị lang bộ Hộ Tần Huyền vốn nổi tiếng đoan chính, tao nhã, thanh cao, bây giờ đối mặt với những bằng chứng phạm tội mà triều thần đưa ra lại không thể chối cãi. Thậm chí, hắn còn thẹn quá hoá giận mà ra tay đánh cả quan trên của mình.

 

Thánh Thượng nổi cơn thịnh nộ, lập tức ra lệnh tống Tần Huyền vào ngục.

 

Khi Triều Dương nghe được tin tức này, nàng ta vô cùng tức giận, ngay lập tức hùng hổ xông thẳng đến điện Kim Minh.

 

“Bệ hạ, không có chứng cứ mà đã phán người có tội, thật không phải là hành động của một minh quân.”

 

Lời này của nàng ta không hề khách khí.

 

Nhưng Thánh Thượng lại không nổi giận, hắn thậm chí còn nhìn Triều Dương với ánh mắt thương hại: “Ngươi lấy tư cách gì để nói thay cho hắn?”

 

Triều Dương nghe vậy liền cứng họng.

 

Thánh Thượng tiếp tục nói.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-trieu-duong/chuong-14.html.]

“Chỉ dựa vào việc hắn vô lễ trước ngự tiền, trẫm đã có thể định tội hắn.”

 

“Triều Dương, hậu cung không được can thiệp vào chính sự, ngươi quay về đi. Trẫm coi như hôm nay ngươi chưa từng đến đây.”

 

Ta đứng phía sau Triều Dương, không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi trên ngai cao kia.

 

Nhất thời, ta không phân biệt được lúc này Hoàng đế đang mềm lòng với Triều Dương, hay là cố ý khiêu khích nàng ta.

 

Mà sau khi Triều Dương nghe thấy lời này liền quay người rời khỏi điện Kim Minh, rồi quỳ gối trước điện.

 

Nàng ta nói rằng nếu Hoàng đế không bỏ qua cho Tần Huyền, nàng ta sẽ quỳ ở đó mãi mãi.

 

Trước điện Kim Minh, ngoài thái giám và cung nữ, các triều thần đi ngang qua cũng xì xào bàn tán.

 

Ba canh giờ sau, Hoàng đế cuối cùng cũng nhượng bộ, sai người thả Tần Huyền nhưng tạm thời giam giữ hắn trong phủ, không ai được phép đến thăm hỏi.

 

Việc này thoạt nhìn có vẻ như Triều Dương đã giành được thắng lợi nhưng câu chuyện Tần Huyền trèo lên cành cao phủ công chúa lại càng lan rộng, ăn sâu vào lòng người.

 

Hơn nữa, hiện tại Tần Huyền không thể gặp các triều thần khác, khiến hắn không thể giúp cho Ninh Vương củng cố thế lực trong triều đình, coi như đã cắt đứt một cánh tay của Ninh Vương.

 

19

Nửa tháng sau, Ninh Vương về quê tế tổ.

 

So với khi  tiên đế còn sống, hắn hành sự đã kín đáo hơn rất nhiều.

 

Bề ngoài là quân thần hòa thuận.

 

Nhưng bên trong lại là sóng ngầm âm ỉ.

 

Sau khi diện kiến Thánh thượng, Ninh Vương liền đi tới phủ công chúa.

 

Đối mặt với muội muội đã lâu không gặp, câu nói đầu tiên của hắn ta là: “Cái tên Tần Huyền đó không đáng trọng dụng, cứ quên hắn đi là được. Muội cần gì phải cầu xin cho hắn? Suýt chút nữa thì liên lụy đến ta.”

 

Triều Dương vốn rất vui mừng khi gặp được ca ca nhưng khi nghe hắn ta nói như vậy, sắc mặt lại lạnh đi.

 

“Cũng giống như năm đó, ca ca không chút do dự quên ta sao?”

 

Ở Hồ Yết năm năm, nàng ta chưa bao giờ nhận được bất kỳ tin tức gì từ người huynh trưởng này.

 

Ninh Vương nghe vậy, thở dài một hơi: “Muội muội, khi muội mới trở về Đại Lương, ta đã nói với muội rồi, trước kia ta bị nhốt ở đất phong, không thể cứu muội. Nếu như ta bước lên vị trí đó, tuyệt đối sẽ không để muội bị người ta sỉ nhục.”

 

“Muội thích Tần Huyền, ta sẽ trọng dụng hắn. Nhưng hiện tại hắn vô dụng, suýt chút nữa đã làm hỏng việc của chúng ta, muội lại vì hắn mà nói những lời làm tổn thương ta như vậy.”

 

Dứt lời, không đợi Triều Dương mở miệng, hắn ta đã cô độc rời đi.

Loading...