Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Phượng Triều Dương - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-10-13 22:33:02
Lượt xem: 328

15

Buổi tối hôm đó, đột nhiên trời đổ mưa lớn.

 

Trong vườn, hoa hải đường bị gió thổi rụng đầy đất.

 

Một tia chớp xé toạc bầu trời đêm, theo sau là tiếng sấm vang rền.

 

“A.”

 

Triều Dương vốn đã ngủ say, đột nhiên bị đánh thức, hét lên.

 

Hôm nay đến phiên ta trực đêm, cầm đèn tiến vào trong điện.

 

Chỉ thấy sắc mặt  Triều Dương tái nhợt, ngồi một mình trên giường, cả người run rẩy.

 

Nhìn dáng vẻ của nàng ta, trong lòng ta không hiểu sao lại nảy sinh một cảm giác khác thường.

 

Ta nhẹ nhàng hỏi: “Điện hạ, xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Triều Dương dường như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một chỗ trong không trung.

 

Nhưng chỉ một lát sau, nàng ta đột nhiên để chân trần lao xuống giường.

 

Nàng ta chỉ mặc áo trong, chạy tới trước thư án, hoảng loạn lấy giấy bút ra.

 

Trên bàn vẫn còn những nét mực chưa khô.

 

Nàng ta cầm bút, chấm vào mực, rồi nằm dài xuống án, viết gì đó trên giấy.

 

Ngoài cửa sổ, tiếng sấm lại vang lên, đinh tai nhức óc, nhưng nàng ta dường như không còn bị dọa sợ giống như vừa rồi.

 

Không khí ẩm ướt, mang theo hơi lạnh.

 

Trong lòng ta vô cùng khó hiểu, nhưng cũng cố gắng làm tốt công việc của một thị nữ bên cạnh, tránh để người khác phát hiện ra điều kỳ lạ.

 

Vì vậy, ta cầm lấy một cái áo khoác, tiến lại gần Triều Dương, chuẩn bị phủ lên trên người nàng ta.

 

Nhưng khi ta thoáng nhìn nội dung nàng ta đang viết, lập tức khựng lại.

 

【Máu đào ngưng kiếm quang, có Phượng Triều Dương.

 

Thú tiếng trống đoạn trường, ngăn qua tứ phương.

 

Đêm khuya mưa gió ảm đạm, cô thành nhìn xa.

 

Nhưng tấu ca chưa trọn, đợi người về cố hương.】

 

Đây là…《Phượng Triều Dương》?

 

Nàng ta lại biết bài thơ này sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phuong-trieu-duong/chuong-13.html.]

 

Ta gần như không thể tin được nhìn người trước mặt.

 

Nhưng nàng ta vẫn chưa ngẩng đầu lên, vẫn nằm dài trước thư án, viết lại hết lần này đến lần khác bài《Phượng Triều Dương》.

 

Nàng ta lẩm bẩm: “Thế đạo bất công với ta, chỉ có Huyền lang mới có thể hiểu được ta.”

 

Ngoài cửa sổ, một tia chớp xẹt qua, chiếu sáng lên gương mặt nàng ta, vừa như lưu luyến, vừa như si dại.

 

16

Lần nữa tiến vào cảnh trong mơ của Oanh Thời, ta cũng còn không cảm thấy bất ngờ.

 

Lúc này đã ba năm trôi qua kể từ ngày Triều Dương bị đưa tới Hồ Yết làm con tin.

 

Trong thời gian này, vị tiên đế đã từng sủng ái nàng ta đã qua đời, người lên ngôi hoàng đế chính là huynh trưởng dị mẫu của nàng ta.

 

Vị công chúa Đại Lương từng vô cùng tôn quý như nàng ta, dường như đã bị Đại Lương lãng quên.

 

Đại Lương không hề phái sứ thần tới Hồ Yết, thái độ đối với Hồ Yết cũng càng thêm cứng rắn.

 

Trong căn phòng rách nát, cửa sổ gỗ đã bị gió tuyết thổi đến lung lay sắp đổ.

 

Triều Dương không hề tức giận mà chỉ ngồi ở một góc, trên người khoác một bộ quần áo, ánh mắt ngây dại.

 

Những tướng sĩ Hồ Yết mệt mỏi ở biên cảnh thường đến căn phòng nhỏ này để phát tiết cơn tức giận.

 

“Điện hạ, người ăn một chút gì đi.”

 

Oanh Thời cố kìm nén nước mắt nói, trên người nàng toàn là thương tích, có vết dao, còn có cả vết roi.

 

Trong khi đó, Triều Dương đã ba ngày không ăn không uống.

 

Nàng ta dùng giọng điệu bình tĩnh nhưng đầy đau đớn nói: “Oanh Thời, làm ơn cho ta c.h.ế.t đi có được không? Đại Lương đã không cần ta nữa, không có ai nhớ đến ta nữa, cũng không có ai mong ta quay trở về.”

 

Oanh Thời lại kích động nắm lấy tay nàng: “Không phải vậy đâu, điện hạ.”

 

Áo khoác trên người Triều Dương rơi xuống khỏi vai vì động tác đột ngột của nàng ta, Oanh Thời gần như lập tức dùng quần áo một lần nữa bao bọc lấy nàng ta.

 

Nhưng ta vẫn nhìn thấy được, làn da trắng nõn của Triều Dương đã xuất hiện nhiều vết xanh tím loang lổ, thậm chí còn bị người ta khắc lên chữ 【 nô 】 【 xướng 】.

 

Triều Dương nghe được lời Oanh Thời nói nhưng không có phản ứng gì.

 

Cho đến khi Oanh Thời lấy ra một tờ giấy nhăn nheo dúm dó, là tờ giấy vốn dùng để gói điểm tâm, trên mặt giấy vẫn còn dính vết dầu mỡ.

 

“Điện hạ, người xem này, có người vẫn nhớ đến điện hạ, có người đang đợi điện hạ trở về.”

 

Đôi mắt của Triều Dương nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt dừng lại trên tờ giấy còn dính mỡ điểm tâm.

 

“Đây là người nào viết?”

 

Oanh Thời nhìn thấy nàng ta rốt cuộc đã có phản ứng, thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nô tỳ trộm hỏi thăm, nghe nói là tân khoa Thám Hoa lang viết.”

Loading...