Phù Tang Hoa - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-03 08:20:47
Lượt xem: 344

5

Ăn cơm xong, tạ hành cũng không phê tấu chương, nói muốn dạy ta viết chữ.

Hắn cầm tay của ta, trên giấy một bút một nét viết xuống tên ta cùng tên của hắn, lại hỏi ta: "Tang tang còn muốn học chữ gì?"

Ta nghiêm túc suy nghĩ kỹ một hồi: "Bình an khỏe mạnh."

"Tạ Hành, ta hi vọng Ngài bình an khỏe mạnh."

Lực bao phủ trên bàn tay ta siết chặt lại, Tạ Hành không nói gì thêm, chỉ là cầm tay của ta, viết xuống : bình an khỏe mạnh.

Ta còn chưa kịp nói chuyện, tiếp theo một cái chớp mắt, hắn bỗng nhiên đem ta đẩy lên một bên, sau đó phun ra một ngụm máo tươi.

Màu đỏ tươi trải dài trên tờ giấy, làm nhòe đi bốn chữ.

Cảm giác vô cùng lạnh lẽo và đau đớn cuộn lên, trước khi Tạ Hành ngã xuống, ta dùng sức đỡ lấy hắn, quay đầu cao giọng nói: "Giao công công!!"

Thái y tới rất nhanh, nhưng hắn lúc đến, Tạ Hành đã đã hôn mê. Hắn nằm ở trên giường, sắc mặt là trắng bệch, bờ môi một điểm huyết sắc đều không có.

Giao công công quay đầu nhìn ta: "Tang mỹ nhân, ngài cứ bình tĩnh, Hoàng Thượng sẽ không có việc gì đâu ạ".

Ta mới phát hiện mình khẩn trương đến mức vò rách cả gấu áo.

Ta chưa kịp trả lời, thái y đã xem bệnh xong mạch, quay đầu nghiêm túc nói: "Là trúng độc."

Một nháy mắt, ta ngốc tại chỗ.

Giao công công cùng thái y thanh âm trong khoảnh khắc trở nên rất xa xôi, giống như là từ một nơi khác truyền tới, mơ hồ không rõ.

"Hoàng Thượng trước đó ăn cái gì? Lấy ra ta xem một chút."

"Tang mỹ nhân đưa tới bữa tối."

"Con cá này bên trong bị hạ độc, may mà Hoàng Thượng dùng ít, trúng độc không sâu, nhưng lúc trước trúng độc hậu thân thể liền không tốt, lần này khó khăn trắc trở, chỉ sợ càng thêm bệnh trầm kha khó tốt lên......"

Giọng nói của Tạ Hành đột nhiên xuyên qua sương mù truyền đến tai ta: "Tang Tang, ngươi đang run sao?"

Ta há to miệng, phát hiện mình có quá nhiều lời nói muốn nói, nhất thời cũng không biết nên nói như thế nào.

Trong lúc do dự, Tạ Hành đã đỡ giường, có chút khó khăn ngồi dậy rồi vẫy tay vẫy gọi: "Tới đây."

Ta đi qua, Giao công công đỡ Tạ Hành, để hắn tựa ở đầu giường, đôi tay mảnh khảnh của hắn vươn ra ôm lấy ta, lúc này tôi mới nhận ra tay mình đang run rẩy, đầu ngón tay lạnh buốt.

"Tang tang, ngươi muốn nói cái gì?"

Tạ Hành thanh âm rất suy yếu, chỉ sau một tuần trà, đã hoàn toàn khác với lúc hắn dạy ta viết vừa rồi..

Giao công công cùng thái y ra ngoài hốt thuốc, gian phòng bên trong chỉ còn lại ta cùng hắn, ta cắn đầu lưỡi, hơn nửa ngày mới phun ra một câu:" ...... Thật xin lỗi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-tang-hoa/chuong-5.html.]

"Tạ Hành, nếu không Ngài vẫn là đem ta đuổi ra khỏi cung đi."

"Tang Tang, ta hiện tại không có bao nhiêu khí lực, ngươi ngồi vào bên cạnh ta đi."

Ta tại bên giường ngồi xuống, nhìn qua Tạ Hành sắc mặt tái nhợt, còn không kịp phản ứng, liền bị ôm vào một cái thật ấm áp .

"Tại sao muốn xin lỗi? Tang Tang, độc là hạ tại canh cá ngươi mang tới, thứ này vốn là bữa tối của ngươi —— Ngươi có hay không nghĩ tới, người hạ độc muốn hại, thật ra là ngươi?"

Ta đương nhiên là nghĩ tới.

Nếu như ta là nếm qua bữa tối mới đến ngự thư phòng tìm Tạ Hành, chén canh cá đã nằm trong bụng của ta, bây giờ nằm ở đây, sẽ phải là ta.

Nhưng...... Ta thà như vậy còn hơn.

"Tang Tang, trẫm muốn dạy ngươi một việc, tại thời điểm tình thế còn không rõ ràng , trách nhiệm cũng không tại ngươi, không nên nhận lỗi, không nên gấp gáp đem sai lầm đều đổ ở trên người mình."

Tay của hắn một chút một chút vuốt tóc của ta, rất nhẹ nhàng

"Những thứ này, lúc đầu nên do cha mẹ ngươi dạy ngươi. Nhưng bây giờ trẫm cho ngươi tên, trẫm dạy ngươi, cũng là bình thường."

Ta ghé vào n.g.ự.c Tạ Hành , nghe tim của hắn đập, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn: "Nhưng những điều Ngài vừa nói cũng không nhất định là đúng, phải không?"

"Cái gì?"

"Tạ hành, Ngài gạt ta." Ta nói, "Nếu như người bọn hắn muốn hại chính là ta, sẽ không chỉ hạ độc ở canh, huống hồ Cúc Hạ luôn theo dõi bữa tối nên bọn hắn không có cơ hội động thủ. Chỉ có lúc ta đi phòng bếp nhỏ làm trứng hấp, Cúc Hạ đi theo, bọn hắn lại nghe được ta nói muốn đem canh cá mang tới, mới có cơ hội hạ độc."

Tạ Hành thở dài, đầu ngón tay cọ qua cằm ta: "Tiểu Phù Tang thật thông minh."

Ta cắn môi : "Lần này, vẫn là phủ Thừa Tướng sao?"

Hắn cười: "Tang tang, trẫm ngồi tại vị trí này , có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, kẻ muốn giế//t trẫm, làm sao chỉ dừng lại ở phủ Thừa Tướng ?"

Hắn nói một cách bình thản nhưng trong lòng ta lại đau nhức, loại đau này một đường truyền đến đầu ngón tay, khiến cho ta không thể không nắm chặt vạt áo của hắn.

Một lát sau, Giao công công dẫn thái y tiến đến, bưng một bát thuốc để Tạ Hành uống .

Uống xong thuốc, súc miệng, Tạ Hành chụp lấy cổ tay của ta, thấp giọng nói: "Hôm nay trẫm thân thể khó chịu, sợ là không thể cùng ngươi về Phong linh cung, Tang Tang có muốn hay không, lưu tại nơi này bồi tiếp trẫm?"

Ta im lặng một chút, ngửa đầu nhìn xem hắn: "Tạ Hành, Ngài đây làm nũng ta phải không?"

Hắn nháy nháy mắt, vậy mà rất thẳng thắn thừa nhận: "Ừm."

Thế là tối hôm đó, ta liền cùng Tạ Hành ngủ ở tẩm cung của hắn.

Giường ở đây vừa lớn vừa mềm, gian phòng bên trong còn có cỗ khí mang mùi hương nhàn nhạt, man mát.

Ta bị cỗ khí này vờn quanh, rất an tâm tựa ở n.g.ự.c Tạ Hành, đang lúc chuẩn bị thiếp đi, hắn bỗng nhiên nắm chặt tay của ta.

Sau đó hỏi ta: "Tang tang, có muốn về phủ Thừa Tướng nhìn xem một chút không?"

Ta lập tức tỉnh táo lại, giương mắt nhìn hắn.

Tạ Hành giống như là không phát giác được ta khẩn trương, mặt mày mang ý cười, vuốt tóc ta: "Đã từng là Tam tiểu thư lưu lạc bên ngoài. Bây giờ lại là Tang mỹ nhân của trẫm, về thăm nhà mẹ đẻ, cũng hợp lý đấy chứ, đúng không nào?"

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...