Phù Tang Hoa - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-04 05:51:24
Lượt xem: 471

4

Tạ Hành phê xong hai tấu chương cuối cùng, theo ta về Phong Linh cung.

Tối hôm đó, hắn vẫn là ôm ta ngủ. Mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo truyền vào hơi thở, ta nhịn một chút, vẫn là nhịn không được, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngài vì cái gì mà không giế///t ta vậy?"

Tạ Hành mở to mắt, có chút cúi đầu nhìn ta:

"Tại sao ta lại muốn giế//t ngươi?"

Ta đáp không được.

Kỳ thực Tạ Hành chưa từng nói muốn g.i.ế.c ta, nhưng ta vẫn luôn nhớ rõ, đêm đầu tiên vào cung, ngón tay hắn đặt trên cổ ta lạnh lẽo đến nguy hiểm.

Bẻ gãy cổ của ta, đại khái cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Nhưng hắn cuối cùng không có động thủ, ngược lại phong ta là mỹ nhân, để cho ta ở cung điện lớn, đối với ta vô cùng tốt.

Tốt đến nỗi hạnh phúc trọn vẹn trong mười ba năm đầu đời của ta cộng lại cũng không bằng hai ngày này.

Không chờ ta trả lời, Tạ Hành lại nhắm mắt lại, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta hơn: "Tang Tang, ngươi rất thành thật, ta thích hài tử lương thiện, sẽ không g.i.ế.c ngươi."

Hắn nói hắn thích ta.

Thật tốt.

Ta nhỏ giọng nói: "Tạ Hành, ta cũng thích Ngài."

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Tạ Hành đã ăn mặc chỉnh tề, đang đứng bên giường, từ trên cao nhìn ta.

Gặp ta mở mắt, hắn nhếch khóe môi, đột nhiên cúi người, bờ môi nhẹ nhàng lướt qua mặt ta.

Tai đỏ lên, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy hắn cầm vật gì trong tay.

Một ánh vàng rực rỡ, nhìn qua là một chiếc trâm cài tóc. Có lẽ rất đắt tiền.

"Phía trên này điêu khắc hoa đỏ, chính là danh tự của ngươi , Phù Tang." Tạ Hành đem trâm cài tóc bỏ vào trong tay của ta, một lần nữa ngồi dậy, "Đợi lát nữa để Cúc Hạ chải đầu cho ngươi, liền có thể cài vào tóc . Tang Tang còn thích quần áo cùng giày của Đồng phi sao? Trẫm chút nữa liền sắp xếp người đưa tới."

Tạ Hành đi vào triều, ta thay quần áo, ngồi tại trước bàn trang điểm tinh tế vuốt ve trâm cài tóc.

Thừa dịp Cúc Hạ đang chuẩn bị bữa sáng thì tiểu cung nữ lại xuất hiện.

Nàng còn chưa kịp mở miệng, ta đã nhanh chóng nói: “Hôm qua khi tới ngự thư phòng, ta đã bỏ viên thuốc đầu tiên vào trong trà của hoàng thượng.”

Nàng ta trông rất hài lòng: “Tính mạng của cha nương và đệ đệ ngươi tạm thời đã được an toàn.”

"Không quan trọng lắm đâu."

Nàng nhíu mày lại: "Ngươi nói cái gì?"

"..... Không có gì, cứ như vậy trở về bẩm báo đại thiếu gia đi."

Ta thở ra một hơi thật dài, ngước mắt nhìn nàng: "Ta cần cỏ huyên, ngươi đi Thượng Điếm lấy một chút về."

Trong mắt nàng lướt qua một tia khinh miệt, đang muốn nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Cúc Hạ: "Mỹ nhân, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong cả rồi."

Sau đó, ta thấy được cận cảnh màn lật mặt nhanh hơn lật sách của nàng ta.

"Là cỏ huyên, mỹ nhân, nô tỳ sẽ đi Thượng Điếm một chuyến ạ."

Nàng nhướng mày ngoan ngoãn đi ra ngoài, Cam Hạ ánh mắt quét qua trên người nàng một lát, sau đó quay đầu lại "Mỹ nhân muốn cái gì? Nếu là không yên tâm Huệ Nhạc, nô tỳ thay tỷ ấy đi lấy."

"Không có việc gì, chính là một chút hoa cỏ linh tinh thôi."

Ta do dự đến bữa tối, rốt cục mở miệng hỏi Cam Hạ: "Hoàng Thượng , có phải thân thể không được tốt?"

Cam Hạ đang múc canh, dừng lại: "Mỹ nhân làm sao đột nhiên hỏi cái này?"

"Chính là...... Ta nhìn Hoàng Thượng sắc mặt, hình như là bệnh lâu ngày." Ta thấp giọng nói, "Mà lại trong đêm luôn luôn nghe thấy Ngài ho khan, giống như là ngủ không ngon."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-tang-hoa/chuong-4.html.]

Cúc Hạ đem chén canh đặt lên bàn, sau đó ở trước mặt ta quỳ xuống.

"Việc này, Hoàng Thượng lúc đầu cố ý dặn dò qua nô tỳ, không thể nói cho mỹ nhân." Nàng hướng ta dập đầu , "Nhưng mà mỹ nhân quan tâm Hoàng Thượng, nô tỳ dù là vi phạm thánh chỉ, cũng muốn để mỹ nhân biết.

"Hoàng Thượng trước khi đăng cơ , lúc Tiên Hoàng còn sống, ở bị người ta ám sát. Khi đó trên thân kiếm bôi kịch độc, Hoàng Thượng trúng độc, lại có bệnh căn bẩm sinh, thân thể liền càng thêm không tốt. Bây giờ tuy có thái y kê thuốc điều dưỡng , nhưng mà cả ngày tại trong ngự thư phòng vất vả chính sự, bận rộn đừng nói uống thuốc, cơm cũng không đoái hoài tới ăn......"

Nàng càng nói thanh âm càng thấp, mắt ta đỏ hoe, nghĩ đến Tạ Hành cả một ngày không tới, nhất định là bề bộn nhiều việc, vậy mà ban ngày vẫn còn nhớ kỹ để cho người ta đưa váy tới cho ta.

Ta không khỏi quyết định ——

Ta muốn đi ngự thư phòng đưa cơm cho Tạ Hành, còn muốn nhìn hắn ăn xong.

Qua loa lột hai miếng cơm, ta xắn tay áo lên đi phòng bếp nhỏ.

Cúc Hạ một đường đuổi tới, hỏi ta: "Nương nương là muốn làm gì? Nô tỳ giúp ngài !"

"Không cần, ta tự mình làm được."

Ta đập gọn gàng một quả trứng vào bát, suy nghĩ một lúc rồi đập quả khác, thêm nước và muối, khuấy đều rồi cho vào nồi.

Cư Hạ sững sờ tại chỗ: "Cái gì... Nương nương đang làm gì vậy?"

“ Canh trứng hấp.” Ta nghiêm túc nhìn nàng: “Hoàng thượng sức khỏe không tốt, cần ăn nhiều đồ ăn ngon để bù đắp.”

Hồi ta ở nhà, trứng rất quý nhưng chỉ có đệ đệ mới được ăn, còn ta thì không được chạm vào.

Có lần đệ đệ vội ra ngoài chơi, chỉ còn hai miếng, ta núp sau bếp, nhúng bánh bao khô vào rồi ăn vụng. Hương vị đó đọng lại trên đầu lưỡi và cho tới hôm nay vẫn còn có thể nhớ lại rõ ràng.

Trứng chưng xong, ta dùng khăn đậy lên bỏ vào hộp cơm, quay đầu liền thấy Cúc Hạ đứng ở một bên, chần chừ muốn nói lại thôi.

"Sao thế?"

"Nương nương chỉ mang trứng hấp đi sao?" Nàng đề nghị, "Không bằng lại mang chút điểm tâm hoặc là canh bổ dưỡng......"

Ta cảm thấy nàng nói rất có lý: "Cũng đúng, chỉ có một bát trứng hấp, Hoàng Thượng tất nhiên ăn không đủ no —— Vừa rồi bữa tối canh đầu cá cùng đậu hũ ta chưa ăn một miếng nào, chúng ta mang cả cho Hoàng Thượng đi."

Cúc Hạ hình như rất muốn lại nói gì, nhưng cuối cùng vẫn là yên lặng ngậm miệng lại.

Ta mang theo hộp cơm đến ngự thư phòng , đêm đã khuya, bên trong vẫn sáng đèn đuốc, Tạ Hành ngồi tại trước bàn phê tấu chương.

Trước khi vào cửa, công công thân tín bên cạnh Tạ Hành đã nói với ta, Tạ Hành ăn trưa không nhiều, bữa tối cũng còn không có ăn, để cho khuyên hắn vô luận thế nào cũng nên ăn một chút.

Ta ở trong lòng yên lặng tự động viên bản thân, sau đó đem hộp cơm đặt ở trước mặt hắn, lấy hết dũng khí nói: "Mỗi ngày đều có tảo triều, tấu chương phê cũng chưa xong, Ngài ăn cơm trước, ăn xong ta ở cạnh Ngài hầu Ngài phê tấu chương đến hừng đông được không."

Ngòi bút dừng ở trên giấy, Tạ Hành ngẩng đầu nhìn sang, trong mắt thậm chí mang theo một ý cười, khí thế của ta bỗng biến

mất: ...... Ta chưng trứng cho Ngài."

Sau đó Tạ Hành liền thật sự để bút xuống, tùy ý đem tấu chương cùng bút mực đẩy qua một bên, ra hiệu ta mở ra hộp cơm.

"Tại sao muốn làm trứng hấp cho ta?"

Ta nhỏ giọng nói: "Bởi vì đây là đồ tốt, rất bổ thân thể."

Tạ Hành cầm thìa ngẩng đầu lên, ánh nến nhảy múa trong mắt hắn, hòa hợp với ánh mắt lấp lánh,, tựa hồ có cảm giác gì đó nảy sinh.

Sau đó hắn nói: "Nếu là đồ tốt, Tang Tang ăn cùng trẫm đi."

"Ta không đói bụng, trước khi đến ta đã ăn no rồi." Ta tranh thủ thời gian lắc đầu, thuận tiện đem những vật khác trong hộp cơm cũng lấy ra, "Đây là canh đầu cá cùng đậu hũ, Ngài nhân lúc còn nóng ăn đi, ăn xong lại đem thuốc thái y kê đơn uống."

Tạ Hành rất nghe lời đã ăn xong trứng chưng , nhưng canh cá cùng đậu hũ cơ hồ không chút động.

Gặp ánh mắt của ta chăm chú nhìn, hắn dựa vào ghế, bất đắc dĩ nhìn ta cười: "Nhiều quá, lần sau đừng đưa tới nhiều như vậy."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...