Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa - 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 09:52:54
Lượt xem: 155

Tôi lau nước mắt cho cô bé: "Tiểu Lam có đói bụng không nào?"

"Đói ạ, em không có cơm ăn, em sắp c.h.ế.t đói rồi..." Cô bé sợ tới mức run rẩy.

"Sao lại thế được chứ." Tôi cầm hộp cơm lên, quyết định mở nó ra: "Chị nấu cơm cho em này."

"Huhu..."

Đứa trẻ vừa khóc vừa ăn.

Nửa tiếng sau, tổng tài mới chạy tới, kinh hoàng thất thố xông vào phòng bệnh: "Tiểu Lam!"

Tôi đang dọn hộp cơm, ngẩng đầu nhìn hắn.

"Cô..." Hắn sững sờ một chút, nét mặt phức tạp, đi tới: "Cảm ơn cô, cô giúp tôi nhiều quá."

"Không có gì." Tôi cầm hộp cơm lên: "Tôi phải đi đây."

"Chờ chút..." Hắn nắm cổ tay tôi, hơi mất tự nhiên ngoảnh mặt đi: "Cô có lòng đến thăm Tiểu Lam, dù cô có động cơ gì khác, tóm lại đều đã giúp tôi..."

"Không phải." Tôi rút tay ra: "Tôi nhận trực ca đêm ở bệnh viện, tiện đi ngang qua thôi."

Ha, không ngờ tới phải không?

Tôi quanh quẩn ở bệnh viện nhiều năm, giấu dưới lớp vỏ đầu cơ tội ác kia, tôi còn là một...

Điều dưỡng!

"Trực ca đêm..." Trán hắn nổi gân xanh: "Trịnh Thiên Thiên! Cô còn bao nhiêu việc tôi không biết nữa?"

"Còn có..."

"Không cho nói!" Hắn gầm lên một tiếng ngắt lời tôi: "Không được đi! Nghỉ hết cho tôi! Về nhà nghỉ ngơi! Ngày mai cô không được phép đi làm nữa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/phu-nhan-tong-tai-thien-bien-van-hoa/4.html.]

"Bệnh nhân vẫn đang chờ ăn cơm..."

Hắn quơ đồ ăn ngoài hắn mua cho Tiểu Lam: "Tôi đưa cho người ta! Cô về cho tôi!"

"Cậu lại bỏ em ở lại rồi." Tiểu Lam ngây ngốc nhìn bóng lưng hắn.

"Thật đúng là phụ huynh không đáng tin mà."

"Lúc nào bố mẹ em mới về..." Cô bé thương tâm cúi gằm mặt.

chúc tục tưng đọc truyện dui 😘 cẻm ơn tục tưng đã ủng hộ YÊU PHI HỌA QUỐC ❤️‍🔥❤️‍🔥

"Sắp về rồi." Tôi trả lời qua loa lấy lệ.

Cô bé lắc đầu, nước mắt rơi xuống: "Em nhớ bố mẹ lắm, nhưng bố mẹ đã đến một nơi rất xa rồi."

Hóa ra là mất rồi.

Tôi nhất thời nghẹn lòng, xoa xoa đầu cô bé: "Bọn họ ở trên trời... trong lòng cũng luôn nhớ đến Tiểu Lam."

"Cũng chưa chắc đâu ạ." Cô bé lau nước mắt, cắn răng: "Hai người bọn họ nghỉ phép đi Bắc  u, nói lúc tắm suối nước nóng có em sẽ vướng víu nên không dẫn em đi."

"..."

Cuối cùng tổng tài mới nhớ ra đứa trẻ còn ở phòng bệnh, lúc vội vàng chạy về, tôi đang kể chuyện cho Tiểu Lam.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, không hề bị hắn ngắt lời.

Giọng nói dịu dàng như nước chảy, điềm đạm khiến người ta an tâm nhẹ nhõm tràn đầy trong phòng.

Câu cuối cùng nói ra, Tiểu Lam đã buồn ngủ.

Tổng tài đứng trước cửa nghe hồi lâu, lúc này mới chầm chậm bước vào, cười khẽ.

"Cô dịu dàng thật đấy, còn có thể dỗ trẻ con."

 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...